KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 215

chàng sinh viên tôi đã từng nhìn thấy ở chùa Diệu Tâm hôm nọ. Tôi lại
đánh que diêm khác nặng nề đó ra tận bờ ao phía đông Kim Các. Từ đây tôi
có thể nhìn thấy mỏm Dạ Bạc thạch ở giữa ao ngay trước mặt. Tôi đứng
dưới một khóm thông khó khăn lắm mới tránh khỏi bị mưa ướt.
Bầu trời đêm phản ánh làm cho mặt ao có một màu trắng đục mờ. Đám cây
súng dầy rậm làm cho mặt ao trông như thể mặt đất liền và chỉ nhờ thỉnh
thoảng có một vài khoảng trống người ta mới biết là có nước dưới lớp màn
dầy đặc ấy. Chỗ tôi đứng mưa không rơi nặng hột lắm để có thể tạo thành
những gợn sóng lăn tăn. Mặt ao bốc hơi dưới làn mưa và có vẻ hình như
trải dài về phía xa xa tới vô tận. Không khí đầy hơi ẩm.
Tôi nhặt hòn sỏi ném xuống mặt nước. Hòn sỏi rơi đánh tõm một cái làm
cho tôi tưởng như không khí quanh tôi hình như đã rạn nứt. Tôi khom mình
ngồi trong bóng tối một lúc, nín hơi hoàn toàn, hy vọng là nhìn sự im lặng
của mình tôi có thể đánh tan cái tiếng động mà tôi đã vô tình tạo nên.
Tôi nhúng tay xuống nước, những cọng hoa súng âm ấm bám chặt vào
ngón tay tôi. Thoạt tiên tôi buông cái cọc màn khỏi những ngón tay ướt át
của mình cho tuột xuống nước. Sau đó tôi nhận chìm cái đựng tàn thuốc
xuống ao làm như thể đang cọ rửa. Tôi thả cái cốc và lọ mực xuống ao
cũng theo cách đó. Như thế là đã lo liệu xong xuôi cho tất cả những thứ gì
cần phải ném xuống nước. Bên tôi chỉ còn lại cái nệm ngồi và tấm khăn ăn
trong đó tôi gói những vật này. Bây giờ chỉ còn có việc đem hai vật này đến
trước pho tượng Yoshimitsu và sau hết phóng hỏa đốt chùa.
Đúng như tôi đoán trước, vào chính lúc này bỗng dưng tôi chợt thèm ăn lạ
lùng; nhưng chẳng những không làm cho tôi dễ chịu, cơn đói lại còn khiến
tôi cảm thấy như đã bị phản bội. Tôi vẫn còn mang theo cái bánh mì ngọt
và những miếng bánh đậu xanh mà tôi tôi đã ăn dở từ hôm trước. Tôi lau
hai bàn tay ướt vào gấu áo chẽn rồi lấy bánh ra ăn ngấu ăn nghiến. Chẳng
thấy mùi vị gì cả. Dạ dầy tôi gào thét đòi ăn và chẳng để ý tí gì tới mùi vị.
Tôi còn có thể chăm chú nhét lấy nhét để từng bánh ấy vào miệng kể cũng
lạ thực. Tim tôi đập thình thịch. Khi nuốt xong chỗ bánh, tôi vò tay vốc
nước ao mà uống.
Chỉ còn chút xíu nữa tôi bước vào môi trường hành động. Tôi đã chuẩn bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.