KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 220

là đạt tới hành động. Sau khi đã mơ tưởng hành động trọn vẹn đến như thế,
sau khi đã sống giấc mơ ấy trọn vẹn đến như thế, thì thực ra liệu có còn cần
phải thực hiện hành vi ấy nữa không? Tới mức độ này liệu một hành vi như
thế có lẽ sẽ hoàn toàn vô ích hay chăng?”
“Có lẽ Kashiwagi đã nói đúng khi bảo rằng điều làm thay đổi thế giới
không phải là hành động mà là nhận thức. Cùng các loại nhận thức đã cố
gắng mô phỏng hành động tới mức tối đa. Nhận thức của tôi thuộc về loại
này. Và đó là loại nhận thức đã làm cho hành động thực sự trở nên vô hiệu.
Vậy thì, phải chăng chính cái nhận thức tối hậu là tôi chẳng cần phải thực
sự hành động
đã là lý do tất cả những chuẩn bị vô cùng chu đáo của tôi.
“Đúng, đúng thế. Hành động bây giờ chỉ là một việc thừa thải. Nó đã nhô
ra khỏi cuộc sống, nó đã nhô ra khỏi ý chí của tôi và lúc này đang đứng
trước mặt tôi, giống như một bộ máy bằng thép tách rời, giá lạnh chờ lúc
bắt đầu chạy máy. Xét ra như thế thì không có một chút giàng buộc nào
giữa tôi và hành động của tôi. Cho tới điểm này từ trước đến nay Tôi vẫn
còn là Tôi, từ đây trở đi Tôi không còn là Tôi nữa. Làm sao tôi lại dám
không còn là tôi nữa nhỉ?”
Tôi ngã người vào gốc cây thông. Lớp vỏ cây ướt lạnh làm tôi say sưa,
ngây ngất. Tôi thấy cảm giác này. Sự mát lạnh này chính là tôi. Thế giới đã
ngừng lại nguyên hình dạng; chẳng bao giờ còn có một thèm khát nào nữa
và ở chính tôi cũng thỏa mãn hoàn toàn.
Tôi nghĩ mình phải làm thế nào đối với sự mỏi mệt gớm ghê này? Dầu sao
tôi cũng cảm thấy gây gấy trong người và lừ đừ mệt mỏi, hai tay tôi chẳng
buồn cử động theo ý tôi nữa. Chắc chắn là tôi ốm mất rồi.
Kim Các hãy còn đang lấp lánh trước mắt tôi giống như cảnh sắc của Nhật
Tưởng Quan mà Shuntokumaru đã có lần nhìn thấy. Trong màn tối âm u
của cặp mắt mù Shuntokumaru đã nhìn thấy mặt trời lặn nô đùa trên mặt
biển Namba. Ông đã nhìn thấy Awagi Ishima, Suma Akashi và cả biển Kii
nữa phản chiếu ánh tịch dương dưới một bầu trời không mây.
Toàn thân tôi hình như đã tê liệt và nước mắt luôn tuôn trào mãi mãi không
thôi. Dù cho có ngồi mãi đấy đến sáng và bị người ta phát hiện đi nữa tôi
cũng chẳng cần. Tôi sẽ không nói lấy một lời để bào chữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.