cái tình cảm buổi đầu: “Ta đã có mặt tại đây thời xưa đến giờ, và ta sẽ còn
có đây mãi mãi.
Nó ngồi đó trong im lặng hoàn toàn, giống như đồ đạc lộng lẫy nhưng vô
ích nào đó, với phiến lá cổ xưa ở bên trong được vẻ sáng bóng của mặt trời
mùa hạ đang chập trùng trên những bức tường ngoài che chở hoàn toàn.
Những khung gỗ phía ngoài rộng lớn, trống trơ nằm chình ình trước màu
xanh chói rạng của rừng cây. Người ta có thể đặt những vật trang trí nào
trên các khung gỗ như thế? Chẳng có cái gì vừa với kích thước của chúng
ngoại trừ một cái gì đó giống như một bình hương khổng lồ hoặc một hư vô
mênh mang vĩ đại. Nhưng Kim Các Tự đã hoàn toàn mất hết những cái đó
rồi; bất chợt nó đã rửa trôi tuột mất hết thực chất của mình và bây giờ đang
phơi bầy một hình dạng hư không một cách kỳ lạ. Điều kỳ lạ nhất tôi nhận
thấy từ trước đến giờ trong bao nhiêu lần Kim Các Tự phô bầy vẻ đẹp của
nó trước mắt tôi thì lần này đẹp hơn hết. Chưa bao giờ ngôi chùa lại phơi
bầy một vẻ đẹp vững bền đến thế - một vẻ đẹp vượt qua chính tâm tưởng
của tôi, đúng thế, vượt qua cả toàn thể thế giới thực tại, một vẻ đẹp không
hề có dây dưa gì với bất kỳ một chủng loại siêu thoát nào! từ trước đến giờ
chưa bao giờ nó mang một vẻ đẹp lộng lẫy, cự tuyệt tất cả mọi ý vị như lần
này.
Kể cũng chẳng phải quá lời khi bảo rằng trong lúc ngắm nhìn ngôi chùa,
chân tôi đã run rẩy và trán tôi đã ướt đẫm những giọt mồ hôi lạnh. Trong
một bận trước trở về làng, sau khi đã ngắm nghía ngôi chùa, tôi thấy những
bộ phận nhỏ nhặt, toàn thể kiến trúc của nó hòa hợp như một khúc nhạc âm
chiếu ứng nhịp nhàng. Nhưng bây giờ tôi chỉ nghe tiếng im lặng hoàn toàn,
tĩnh mịch hoàn toàn. Ở đó chẳng có gì trôi chẩy, chẳng có gì đổi thay. Kim
Các Tự đứng chót vót trước mặt tôi, vượt cao trước mặt tôi giống như sự
ngưng nghỉ kinh hoàng nào đó trước âm nhạc, giống như một thứ trầm mặc
ngân vang nào đó.
“Mối liên hệ giữa Kim Các Tự và chính tôi đã bị cắt đứt, ” tôi nghĩ. “Kể từ
đây mộng tưởng cho rằng Kim Các Tự và tôi đang sống trong cùng một thế
giới đã sụp đỗ. Kể từ đây, tôi sẽ trở lại trạng thái trước kia của mình, nhưng
còn tuyệt vọng hơn trước kia nữa. Một trạng thái trong đó tôi ở đằng này và