KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 55

nhắm nghiền đôi mắt.
Tôi chẳng biết làm gì hơn là lui bước. Toàn thân tôi nóng ran vì bất mãn.
Cái hành vi độc ác không thể nói rõ của tôi, rồi những tút thuốc lá người ta
cho tôi để mà khen thưởng, Lão sư phụ nhận mà chẳng hề biết tại sao tôi lại
có được - tất cả những cái này lại càng làm cho câu truyện thêm phần bông
đùa mà đau xót. Một người như Lão sư phụ làm lại hoàn toàn mù tịt về
những việc xẩy ra cho tôi một lý do quan trọng để khinh miệt ông.
Vào đúng lúc tôi sắp sửa lui bước thì Lão sư phụ bảo tôi nán lại. Ông bảo
tôi nán lại đó để ông ban cho một ân huệ.
“Này, con nghe đây!” Ông nói. Thầy định cho con lên đại học Otani sau khi
con tốt nghiệp trung học. Bây giờ con phải chăm chỉ học hành, con ạ, để
đoạt thành tích tốt đẹp khi ghi tên vào đại học. Đó hẳn là điều ba con lúc
sinh thời hằng lo lắng và mong ước.”
Tin này tức khắc được ông chấp sự truyền miệng khắp chùa. Việc một chú
tiểu được Lão sư phụ để ý muốn cho vào đại học đủ chứng tỏ chú tiểu đó
phải có nhiều triển vọng lắm. Ngày xưa đồ đệ phải lên phòng sư phụ trụ trì
mà đấm bóp trong hàng trăm đêm liền chỉ với hy vọng được ông cho lên
đại học, và trong nhiều trường hợp những ước vọng này cũng thành sự
thực. Tsurukawa đang chờ gia đình cho tiền để lên ăn học tại đại học Otani,
hí hửng vỗ vai tôi khi hay tin. Tuy vậy, một chú tiểu khác trong bọn chẳng
được Lão sư phụ nhắc nhở gì đến truyện cho vào đại học chẳng thèm hé
miệng nói với tôi một lời sau khi nghe tin này.

Hết phần 3

1)It’s cold, It’s cold. Lạnh quá, lạnh quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.