KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 62

che kín cả mặt đất. Cái áo len của tôi có nhiều lỗ thủng,

季hơi lạnh lùa vào

làm cánh tay tôi tê cóng lại.
Mọi việc đều tiến hành trong im lặng. Chúng tôi cúi thấp đầu chào Lão sư
phụ, chúng tôi không nói năng gì; ông đáp lại vài lời hầu như không nghe
thấy rõ. Rồi tiếng guốc Lão sư phụ và ông Phó ti chìm lặng dần đi, khi hai
người xa dần trên con đường trải đá. Theo nghi lễ Thiền gia người ta chờ
cho đến khi người mình tiễn đưa đã hoàn toàn mất hút ở đàng xa rồi mới
trở về. Bây giờ theo rõi hai hình bóng đang đi xa ấy, chúng tôi không thể
nhìn thấy toàn bộ hình dáng họ. Chúng tôi chỉ còn thấy vạt áo cà sa trắng
cùng bít tất trắng của họ. Đến một chỗ nào đó họ dường như mất hút hẳn.
Tuy nhiên, đó chỉ vì họ đi khuất sau hàng cây. Sau một lúc vạt áo trắng và
những đôi bít tất trắng hiện ra một lần nữa; chẳng hiểu vì sao tiếng chân họ
lại vang xa hơn trước. Chúng tôi đứng đó chăm chăm nhìn theo, và hình
như đứng đó thật là lâu cho đến lúc hình bóng hai người đi qua tổng môn
lần cuối cùng biến hẳn.
Chính vào lúc này trong da thịt tôi lại nẩy sinh một xung động lạ kỳ. Vừa
khi vài lời nói quan trọng đang cố gắng thoát khỏi miệng nhưng bị tiếng nói
lắp chặn lại thì cái xung động này nóng ran ở cuống họng tôi. Xung động
này là sự khao khát bất ngờ được mong cởi gỡ buông thả. Vào lúc này
những tham vọng trước kia của tôi biến hẳn đi - ước muốn vào đại học, và
hơn thế, hy vọng Má ngấm ngầm gợi ý mong tôi có thể nối nghiệp Lão sư
phụ trụ trì ngôi chùa này. Tôi muốn thoát khỏi một sức mạnh âm thầm nào
đó đã chi phối và đè nặng lên tôi.
Tôi không thể nói rằng vào lúc ấy tôi đang thiếu can đảm. Cái can đảm cần
có để thú tội chỉ là một truyện hết sức tầm thường. Đối với một người như
tôi đã sống lặng lẽ trong hai mươi năm qua, giá trị của sự sám hối thật nhỏ
nhoi. Thiên hạ có thể cho là tôi đang nói quá lời. Tuy nhiên, sự thực là do
việc tự mình chống đối thái độ yên lặng của Lão sư phụ và khước từ việc
thổ lộ tâm can cho đến lúc ấy tôi chỉ trải qua có một thử thách này: “Liệu ở
đời có tội ác hay không?” Nếu tôi cứ khăng khăng cho đến phút chót không
chịu sám hối, thì điều đó chứng tỏ rằng tội ác dẫu cho chỉ là một tội nhỏ,
thực sự có ở đời. Nhưng khi tôi chợt nhìn thấy qua hàng cây tà áo trắng và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.