Tỉ Duệ tía hồng và người thiếu nữ xinh đẹp kia đang tiến lại gần chúng tôi
là đang chói rạng trong thế giới của thực tướng và có một kiếp sống xác
thực.
Chắc chắn là người thiếu nữ đang đi về phía chúng tôi. Nhưng với những
giây phút trôi qua thời gian trở thành như một nỗi thống khổ mỗi lúc một to
lớn, và nàng càng tiến lại gần chúng tôi thì một nét mặt khác lại càng hiện
ra rõ rệt mỗi lúc một tươi sáng hơn - nét mặt của người khác không mang
liên hệ gì với nàng.
Kashiwagi đứng phắt dậy, ghé vào tai tôi thì thào hổn hển: “Cất bước đi đi,
Tao bảo mày mà. ”
Tôi phải cất bước theo lời nó. Hai đứa chúng tôi đi dọc theo bức tường
bằng đá, cao hơn mặt đường khoảng chừng nữa thước tây, song song với
người thiếu nữ và đi cùng về một hướng với nàng.
“Bây giờ nhẩy xuống đó!” Kashiwagi vừa nói vừa bấm móng tay sắc nhọn
vào lưng tôi. Tôi bước qua bức tường đá thấp và nhẩy xuống đường, không
khó khăn gì vì chỉ có nhẩy nửa thước tây xuống dưới. Nhưng khi mới vừa
nhẩy xuống thì Kashiwagi đã ngã lăn đánh rầm một tiếng ngay bên cạnh.
Vì cố gắng nhẩy bằng đôi chân què nên nó đã lăn kềnh ra. Cúi xuống nhìn
tôi thấy cái lưng áo đồng phục đen của nó rập rờn như sóng lượn trên mặt
đất. Trong khi nằm thừ lừ một đống, nó trông không có vẻ gì là một con
người; trong một lúc tôi thấy nó giống như một vệt nhơ to tướng, đen
ngòm, vô vị, giống như một trong những cái ổ gà đục ngầu những nước mà
người ta thấy trên mặt đường sau khi trời mưa.
Kashiwagi đã nằm thù lù một đống ngay trước chỗ người thiếu nữ đang đi.
Nàng đứng ngay sững như trời trồng tại đó. Khi quì xuống để nâng nó đứng
dậy, tôi ngước mắt nhìn nàng - khi nom thấy cái mũi man mát và cao cao,
cặp mắt vươn buồn của nàng, trong chớp nhoáng tôi thấy xuất hiện trước
mình một khuôn mặt tôi đã nhìn thấy dưới ánh trăng, khuôn mặt Uiko ngày
nào.
Ảo ảnh tan biến ngay tức khắc và giờ đây tôi trông thấy một thiếu nữ chưa
quá hai mươi tuổi đang đưa mắt nhìn xuống tôi một cách khinh miệt. Tôi
thấy hình như nàng sắp sửa nặng lời. Đối với những truyện này Kashiwagi