KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 87

thân mà ngay thẳng khuyên can tôi nhiều lần; tuy nhiên những lời khuyên
can ấy chỉ làm tôi khó chịu. Để trả lời sự phản đối của nó tôi đã đi xa đến
độ nói rằng đối với một người như nó muốn tìm những người bạn tốt thì
chẳng khó khăn gì, nhưng tôi cũng cho nó biết là riêng phần tôi, Kashiwagi
là một người bạn rất là tương ứng. Sau này tôi hối hận biết bao khi hồi
tưởng lại vẻ buồn không nói nên lời trong ánh mắt Tsurukawa vào lúc ấy!
Vào tháng năm, Kashiwagi dự định tổ chức một cuộc du ngoạn đến vùng
Arashiyama kế cận Kyoto. Vì ghét những ngày nghỉ quá đông người đi, nó
quyết định bỏ học để đi chơi trong một ngày thường. Điều lạ đời là nó bảo
rằng nếu trời đẹp thì nó sẽ không đi, và chỉ hôm đó mây trời u ám, vần vũ.
Nó sẽ dắt theo cô bé ở căn nhà kiến trúc Tây Ban Nha, đồng thời thu xếp để
dẫn theo cho tôi một cô bé ở căn phòng bên cùng nhà trọ với nó.
Chúng tôi sẽ chờ gặp nhau ở ga Kitano trên đường xe điện đi đến Keifuku.
May thay hôm đó là một ngày khác thường trong năm - u ám và ủ dột đúng
như ý muốn Kashiwagi.
Đúng vào lúc Tsurukawa đang có truyện rắc rối trong nhà nên đã nghỉ học
một tuần để đi về Tokyo. Thật là tiện lợi cho tôi. Tuy Tsurukawa chắc chắn
không phải là loại người về chùa mách tội tôi song tôi cảm thấy yên lòng là
không cần phải lẻn đi mà không cho nó biết sau khi đi cùng với nó đến
trường vào buổi sáng.
Nghĩ đến cái buổi đi chơi núi hôm ấy là tôi lại thấy khó chịu. Cả bốn đứa
chúng tôi đi chơi hôm đó đều trẻ tuổi cả, nhưng hình như suốt ngày hôm đó
chỉ thấy toàn những điều u ám, bực bội, khó chịu, trống rỗng riêng của tuổi
trẻ. Chắc hẳn là Kashiwagi đã tiên liệu điều này nên đã dụng ý chọn một
ngày khi trời mây thật u ám. Có một trận gió từ hướng tây nam thổi lại;
đúng vào lúc mình tưởng nó sẽ thổi hết sức mạnh mẽ thì bất thình lình trận
gió lại tan đi để sau đó chỉ còn những làn gió khó chịu. Bầu trời vần vũ,
nhưng thỉnh thoảng mặt trời cũng ló ra ánh sáng chói lọi. Có những đám
mây sáng rực trắng xóa, y như bộ ngực trắng nõn của một người đàn bà mà
mình có thể loáng thoáng nhìn ra qua bao nhiêu lớp vải, nhưng ở phía xa
hơn, màu trắng ấy trở nên mơ hồ, và tuy mình vẫn có thể ngó mặt trời ở
chỗ nào, song thực ra mặt trời đã chìm tan với màu sắc đều đặn buồn bã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.