KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 89

hồi tưởng của mình cho cô gái nghe. Bỡi lẽ tôi cảm thấy nếu lúc này tôi kể
những hồi tưởng ấy cho cô bé nghe sau khi nghe cô bé kể chuyện, tôi sẽ
cảm động mà để lộ mối cảm động thần bí đã làm hai đứa chúng tôi say sưa,
ngây ngất vào hôm đó tại chùa Nam Thiền. Giữ kín câu truyện của mình,
tôi thấy dường như chẳng ai đã không đưa ra lời giải cho cái câu đố thần bí
ấy mà thực ra lại còn đào sâu, tô đậm câu truyện ấy thần bí thêm bội phần.
Lúc đó tầu điện đang chạy gần khu rừng lớn đầy tre kế cận thác nước
Narutaki. Vì vào cuối tháng năm, nên lá tre đang ngả sắc vàng. Gió sột soạt
lùa qua cành cây, thổi những lá vàng khô rơi xuống trải đầy trên mặt đất;
tuy nhiên phần gốc các cây tre, dường như không dây dưa gì với việc này,
lặng lẽ quấn chằng chịt những gióng đốt to lớn với nhau. Chỉ đến lúc xe
điện chạy vút sát bên cạnh những cây tre mới nghiêng ngả, lắc lư dữ dội.
Giữa bụi tre có một cây tre non bóng lộn hiện ra lồ lộ. Nhìn nó uốn mình
tôi thấy một ấn tượng đẹp đẽ lạ lùng trong sự vận động; tôi nhìn nó vặn vẹo
uốn mình; rồi nó rời xa và biến dạng.
Khi tới Arashiyama chúng tôi đi bộ về phía cầu Togetsu rồi đến mộ nàng
Kogo, mà không một đứa nào trong bọn để ý nhìn thấy từ trước. Ngày xửa
ngày xưa cung nữ Kogo phải đến ẩn thân ở Sagano để tránh cơn giận dữ
của Tairo Kiyomori. Vâng theo sắc mệnh, Minamoto Nakakuni đi dò xét
tìm kiếm và một đêm trăng sáng giữa mùa thu nghe tiếng đàn văng vẳng
dặt dìu, đã tìm ra nơi nàng cư ẩn. Đó là khúc đàn “Tưởng Phu Luyến”. Dao
khúc Kogo có ghi: “Khi dấn mình vào trong bóng đêm thiết tha mong mỏi
ánh trăng, chàng tới Horin và chính tại đây chàng nghe thấy tiếng đàn vẳng
tới. Chàng chẳng rõ đó là tiếng phong ba đang thét gầm trên đỉnh núi hay
làn gió đang nỉ non qua hàng thông. Tìm hỏi tiếng đàn nó là khúc nhạc gì,
chàng được cho hay đó là điệu “Tưởng Phu Luyến”. Thấy vậy chàng mừng
rỡ khôn tả, bởi vì điệu nhạc cho thấy người dạo đàn đang tha thiết thương
yêu tưởng nhớ chồng mình.” Cung nữ Kogo đã sống trọn nữa sau đời mình
ở Sagano để cầu nguyện cho vong hồn Hoàng đế Takakura.
Nấm mộ nằm ở cuối lối mòn nhỏ hẹp chỉ là một ngọn thạch tháp nhỏ bé
dựng lên ở giữa cây phong to lớn và cây mai mục nát, héo khô. Kashiwagi
và tôi đọc một bài kinh ngắn để làm lễ cho vong hồn nàng. Trong cách đọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.