KIM CÁC TỰ ( KINKAKUJI ) - YUKIO - Trang 99

Đó chỉ là một tòa kiến trúc hãy còn xa tít tận phía đông bắc ở Kinugasa mà
từ đây tôi không thể nhìn được. Giây phút ảo ảnh trong đó tôi tưởng tượng
thấy chính mình đang được Kim Các Tự chấp nhận và ôm ấp đã trôi qua.
Tôi đang nằm trên đỉnh một ngọn đồi trong công viên Kameyama. Gần chỗ
tôi chẳng có một chút gì chỉ trừ một thiếu nữ đang nằm tênh hênh, buông
thả giữa đám cỏ, vầng hoa và những tiếng đập cánh buồn tẻ của côn trùng.
Trước vẻ rụt rè bất chợt của tôi, thiếu nữ đứng dậy và nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nom thấy cặp mông nàng chuyển động trong lúc nàng quay lưng về
phía tôi rồi lấy từ trong sắc ra cái gương soi bỏ túi. Nàng không nói năng
gì, nhưng sự khinh miệt của nàng xuyên thủng da thịt tôi giống như cỏ may
cắm vào quần áo mình về mùa thu vậy.
Bầu trời thấp hẳn xuống. Mưa bắt đầu rơi lấm tấm trên đám cỏ xung quanh
và trên những cành lá cây đỗ nhược. Chúng tôi vội vã đứng dậy đi dọc theo
lối mòn trở về chỗ tàn cây phía đông con đường.
Chuyến chơi núi chấm dứt một cách tệ hại nên ngày hôm đó để lại một ấn
tượng hết sức u ám trong lòng tôi. Tối đó, trước giờ khai chẩm, Lão sư phụ
nhận được một bức điện tín từ Tokyo gửi đến. Nội dung bức điện tín được
thông báo ngay lập tức cho tất cả mọi người trong chùa đều biết.
Tsurukawa đã chết. Bức điện tín chỉ nói vắn tắt rằng nó đã chết vì một tai
nạn, nhưng về sau nhận được một lá thư chúng tôi mới biết rõ ràng vì đâu
nó đã lìa đời. Vào tối hôm trước Tsurukawa đi thăm một ông bác ở Asakusa
và đã uống rất nhiều rượu. Nó vốn không quen uống rượu và chắc rằng
rượu đã làm nó chuếch choáng. Trên đường về nó đã bị một xe cam-nhông
bất chợt từ một ngõ hẻm gần nhà ga đâm ngang và xô ngã. Nó bị vỡ xương
sọ và chết ngay lúc đó. Gia đình nó cuồng cuống cả lên và chẳng biết làm
gì cho mãi đến chiều hôm sau mới nhớ ra rằng phải đánh điện tín báo cho
Lộc Uyển tự biết tin.
Khi ba tôi mất, tôi đã không khóc; nhưng bây giờ tôi đã rơi nước mắt. Bởi
vì cuộc sống của Tsurukawa hình như có liên hệ mật thiết với những vấn đề
khẩn cấp đang bao quanh tôi hơn là cuộc sống của Ba. Kể từ lúc quen biết
Kashiwagi tới giờ, tôi đã có vẻ hơi lạnh nhạt với Tsurukawa; nhưng bây
giờ, sau khi đã mất nó rồi, tôi mới nhận ra rằng cái chết của nó đã cắt đứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.