KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 10

Có tiếng cạch ở cửa và họ bước vào.
Chính vào lúc đó, một ý nghĩ nảy ra trong đầu William Sloane. Như ở

nhiều toà nhà kiểu cũ khác, cánh cửa dẫn vào mọi văn phòng ở tầng này
đều có cửa lùa bên trên - làm bằng những ô kính nằm ngang. Ở đây chúng
còn được mấy thanh chắn dày bao ngoài, vì vấn đề an ninh. Cái cửa phía
trên cửa của Patel sáng lên, để lộ ánh đèn bên trong. Nhưng cánh cửa lùa kế
bên - nơi gã đàn ông đi cùng thang máy đã dừng chân - thì lại tối om.

Công ty ấy đã đóng cửa.
Không!
Tiếng chạy bỗng dồn dập sau lưng họ, William hoảng hốt quay lại và

thấy gã kia lao về phía họ, mặt nạ trượt tuyết đã che cả đầu. Hắn đẩy họ vào
trong căn phòng nhỏ nơi Patel ngồi sau quầy. Kẻ xâm nhập di chuyển quá
nhanh đến nỗi Anna bị đẩy ngã ngửa ra sàn, gào khóc. William quay sang
nhưng đông cứng người khi gã đàn ông chĩa khẩu súng về phía anh - một
khẩu súng lục đen ngòm.

“Chúa ơi, không! Làm ơn!”
Bất chấp tuổi tác và cái bụng phì nhiêu, Jatin Patel vẫn đứng dậy lẹ

làng, định vươn tay tới một chỗ chắc là có nút cấp cứu. Ông ta không đến
gần được. Gã đàn ông lao tới, vươn tay qua quầy và giáng khẩu súng vào
mặt ông ta. Một âm thanh khủng khiếp vang lên. William nghe tiếng xương
gãy dưới tác động mạnh.

Người bán kim cương thét lên. Nước da vốn luôn tái xám của Patel

nay càng xám xịt hơn nữa.

“Nghe này,” William nói, “tôi có thể đưa anh tiền. Anh có thể lấy nhẫn

của chúng tôi.”

“Lấy đi!” Anna nói. Rồi bảo Patel: “Đưa nó cho hắn đi. Cho hắn bất kì

cái gì hắn muốn.”

Vẫn cầm khẩu súng, gã đàn ông vươn bàn tay đi găng ra sau rồi nện

mạnh nó vào mặt Patel hết lần này đến lần khác. Ông già vừa khóc vừa van
xin hắn dừng lại, sụp xuống một đống bất lực trên sàn và lẩm bẩm, “Tôi có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.