KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 112

CHƯƠNG 14

“Nghe này ông già, làm ơn đi. Ông không muốn làm thế này đâu.”
“Hừm.” Có vẻ như kẻ đột nhập đang hít ngửi không khí trong lúc nhìn

quanh căn hộ nhỏ bé của họ. Hắn chuyển ánh mắt sang Emma, cô đang
khóc và dùng một bàn tay che miệng. Đầu tiên, Mikey nghĩ kẻ đột nhập
đang nhìn vào ngực hoặc chân vị hôn thê của anh, nhưng không, hắn đang
tập trung vào hai bàn tay cô. Không, chỉ một bàn tay thôi. Bàn tay trái.

Hắn có thể muốn gì nhỉ? Họ chẳng có gì. Tệ hơn là chẳng có gì; chỉ kế

hoạch làm đám cưới thôi đã khiến họ mang nợ rồi.

Anh nói, “Chú tôi là cảnh sát ở Syosset. Ông ấy rất cừ. Cứ việc lấy cái

gì ông muốn và đi ra. Tôi sẽ không nói gì với ông ấy đâu.”

“Cảnh sát à? Chú mày là cảnh sát.”

Mikey ước gì mình đừng nói câu đó. Anh hi vọng mình sẽ không tè ra

quần. Anh nhìn đăm đăm khẩu súng.

“Anh yêu, anh yêu,” Emma hổn hển.
“Không sao đâu, em à.” Rồi quay sang kẻ đột nhập. “Thôi nào, ông

già. Ông muốn gì? Tôi không có tiền ở đây. Chúng tôi có thể lấy cho ông
một ít. Vài ngàn thôi.”

Mặc dù anh biết đó không phải là thứ gã này muốn. Chắc chắn hắn

không thế kiếm chác được gì nhiều từ một cặp vợ chồng như họ, ở
Gravesend, Brooklyn này. Thứ hắn muốn là giết Mikey và cưỡng đoạt
Emma.

Nhưng Mikey sẽ đảm bảo vế sau không bao giờ xảy ra, dù phải trả giá

bằng gì. Gã kia có một khẩu súng và trông như hắn chẳng gặp vấn đề gì với
việc dùng nó cả. Nhưng hắn không to lớn lắm. Ồ, Mikey có thể sẽ chết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.