KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 133

CHƯƠNG 17

Cậu ngủ qua đêm ở sân bay LaGuardia - cách thành phố hai tuyến xe

buýt.

Vimal Lahori đã ngồi co ro ở hàng ghế sau của cả hai chuyến xe, nhăn

nhó vì quãng đường xóc nảy đã động vào vết thương của cậu.

Cậu tìm được một ghế trong khu vực chờ, gần quầy bán vé, cứ như là

người định làm thủ tục cho chuyến bay đầu ngày sau khi bị huỷ chuyến
vậy. Cậu là một trong cả chục người đổi chuyến như vậy. Không ai chú ý
đến cậu.

Vimal thích Cảng Vụ yêu quý của mình hơn nhưng cậu nghi là nơi ấy

đã bị cảnh sát theo dõi. Đã thế còn có tên sát nhân, kẻ vẫn đang lùng sục cả
khu Midtown để tìm cậu. Cậu nằm mơ, hầu hết là ác mộng, mặc dù cậu
không nhớ lại được hình ảnh nào cụ thể. Cậu tỉnh dậy với ký ức về đôi chân
của ông Patel. Nước mắt dâng lên trong mấy phút. Nhưng rồi cậu buộc
mình phải đứng lên và rửa ráy trong nhà vệ sinh. Ở đó, trong một khoang
riêng, cậu kiểm tra vết thương lần nữa. Chỗ đó đau nhói và bao quanh nó là
một vết bầm lớn nhưng nó không bị sưng kiểu bị nhiễm trùng. Cậu lúng
túng thay lớp băng gạc - vết thương rất khó với tới - và chấm thêm ít
Betadine lạnh ngắt lên đó.

Bây giờ, sau một chuyến xe buýt khác, cậu đang đi bộ với cái đầu cúi

gằm trên vỉa hè ở Flushing, Queens. Cậu đã tìm được nơi muốn tìm, một
cửa tiệm kim hoàn bán lẻ và bán buôn trên con phố đông đúc. Cậu bước
vào N&B Jewelers và đi thẳng đến chỗ người trông quầy, một cô gái trẻ,
tròn trịa người Nam Á.

“Ông Nouri có đây chưa?”
“Ông ấy đang họp.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.