KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 153

chỉ số. Chị đi ra trong lúc nói, “Ôi ôi, các chàng trai hư. Giấu cho kĩ vào.”
Một nụ cười toe toét.

Sales lại hớp thêm rượu. Nhìn vào cái chai.

“Sao anh làm được?”
“Dùng phễu,” Rhyme bảo.
Mất một giây, một cái chớp mắt. Rồi Sales cười phá lên.

“Ý cậu là toàn bộ cái vụ què quặt này hả,” Rhyme nói.
“Ừ, toàn bộ.”
“Cậu có nhớ tôi ghét mấy câu nói sáo rỗng không?”

“Có, đúng là vậy.”
“Nhưng đôi khi chúng cũng hợp. Như cái này: Từng bước một.” Là

một người bị liệt tứ chi, với chỗ gãy ở đốt sống thứ tư, Rhyme phải chịu
đựng nỗi đau khổ ở một cấp độ rất khác với Sales. Anh bị liệt từ cổ trở
xuống, chỉ có một vài dây thần kinh bị lỗi, mới được tái tạo lại cho phép
anh cử động đôi chút ở một ngón tay. Sales mất hẳn cả cánh tay phải ngay
dưới khuỷu, còn lại đều hoạt động bình thường.

Nhưng tất nhiên, thật nực cười là các thảm kịch luôn mang tính cá

nhân. Dụng cụ đo khí áp của Barry Sales đang so sánh phần đời sau này
của anh với cuộc đời trước đây anh từng có khi những viên đạn còn chưa
xuyên thủng da thịt. Chứ nó không so chính anh với bi kịch của Rhyme.

“Và rồi sẽ có những con người.” Rhyme hất cằm về phía Thom. Anh

ta ngẩng cao đầu, mang nghĩa không muốn ủy mị.

“Làm cậu điên tiết và khó tính hết mức có thể.”
“Thôi đi, hai anh chẳng khác nào một cặp vợ chồng lâu năm.” Sales đã

từng tới dinh thự vài lần.

“Anh còn có Joan.”
Mặt Sales vẫn hoàn toàn bất động. “Tôi không thể chịu nổi khi ở cùng

một phòng với cô ấy. Cô ấy cố hết sức để không nhìn.” Anh hất cằm về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.