KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 182

Bà nhìn quanh, gắng hết sức có thể qua làn khói ngùn ngụt. Cầu thang

đã biến mất nhưng ở góc phòng, ngay dưới rìa sàn gỗ còn ở lại chỗ ông
Amie đang nằm, là tủ quần áo cũ của mẹ bà. Bà bò đến chỗ đó và trèo lên
nóc tủ. Bà không đủ khỏe để nâng người và cuộn tròn lăn lên sàn nhà bên
trên. Nhưng bà đá đôi dép lê để bám được tốt hơn, choãi chân dài ra và đặt
một bàn chân lên cái gương trên nóc tủ quần áo, cảm thấy cơ bắp ở đùi sắp
bị toạc đến nơi.

Bà lờ tịt cơn đau.

Lửa bùng lên to hơn. Một thùng nhựa thông phát nổ và ngọn lửa mùi

gỗ thông cuộn lên, khói tỏa ra bên cạnh bà. Ruth quay đi, cảm nhận vết rát
do lửa liếm vào mắt cá và cánh tay. Nhưng quần áo bà chưa bắt cháy.

Bà thấy lửa đã bắt đầu liếm thùng thuốc pha sơn.
Ngay bây giờ. Chính lúc này. Cơ hội cuối cùng.

Tóm lấy mẩu ván sàn đã gãy phía trên mình, bà đạp mạnh chân và

lúng túng đẩy người lên trong lúc tuyệt vọng, lăn tròn trên sàn bếp đến bên
cạnh Amie.

“Ruth!” Arnie bò đến chỗ vợ mình. Ông chỉ còn mặc độc cái quần đùi

bên trong. Nửa số tóc của ông đã ra đi, cả lông mày cũng vậy. Trên mặt, cổ,
ngực và cánh tay phải của ông đầy vết bỏng nhưng chúng chưa làm ông bất
lực.

“Ra ngoài! Chúng ta phải ra ngoài! Cửa trước!”

Cả hai cúi thấp để hít nốt chút không khí còn lại trong nhà và bắt đầu

đi xuôi hành lang nhưng chỉ đi được nửa đường ra cửa trước. Vì khói mù
mịt họ không thể trông thấy phòng khách và vòm cửa trước đã bốc cháy
rồi. Cửa sổ phòng ngủ cũng không ăn thua gì. Cả mấy phòng đó cũng đã
bốc cháy.

“Gara,” bà kêu lên. Đó là hi vọng cuối cùng của họ.
Nắm chặt tay nhau, hai ông bà lao tới trước. Ngay trước khi hơi nóng

và lửa đẩy họ lùi lại - với một cái chết đau đớn, thảm thiết trong hành lang
hẹp - họ tới được cửa gara. Ruth chạm vào tay nắm kim loại và thả vội ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.