KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 451

Romero lao nhanh bằng cặp chân ngắn ngủn, hai bàn chân bè ra ngoài,

tới toà nhà ở góc, dự định bấm vào nút gọi nội bộ và yêu cầu sơ tán.

Lỗi: Không có điện thoại nội bộ. Thậm chí chẳng có một cái chuông

cửa nào. Rõ ràng là bạn phải cho ai đó biết trước rằng bạn sắp đến. Hoặc có
thể sẽ phải hét lên thông báo.

Bà hét.
Không có tiếng trả lời.
Nghĩ đi, bà già. Nghĩ đi, đặc vụ! Quỷ gì chứ? Kéo một viên gạch rời

trên phố, bà đập vào cửa kính và giật lùi lại tránh mảnh vỡ. Bà mở cửa từ
bên trong và lao vào toà nhà, vừa đi vừa gọi, “Cảnh sát đây. Nổ ga khẩn
cấp, sơ tán cả toà nhà!” Gõ vào từng cánh cửa và lặp lại lời cảnh báo.

Một cánh cửa ở đằng sau mở ra và một người đàn ông gốc Latinh mặc

quần bò áo phông bước ra ngoài, ngáp dài. Hoá ra đó là người quản lý toà
nhà. Bà kể cho anh ta nghe về mối nguy hiểm, với cặp mắt mở lớn, anh ta
hứa sẽ thông báo cho người thuê.

Điện đàm của bà lại vang lên, “TEA Romero, xin nghe. K”
Với một trái tim nhảy nhót - bà chưa từng được tổng đài gọi tên trước

đó - bà trả lời. “Romero đây. K”

“Bà ở phố Front à?”
“Xác nhận. K.”
“Ngoài vụ sơ tán, phòng Các vụ cướp Trung tâm ở Brooklyn đã báo

cáo một vụ đột nhập một tuần trước. Tám Không Bốn Front. Kẻ nào đó đội
mũ cứng và mặc áo bảo hộ đã dùng kéo cắt khoá để vào qua cửa sổ tầng
hầm. Không có gì bị mất. Đó là hồ sơ của kẻ tình nghi. Chúng tôi nghĩ có
thể hắn đã đặt thiết bị ở đó.”

“Nó còn cách chỗ tôi ba cánh cửa nữa!” Rồi bà nhắc mình nhớ đến

nghi thức và nói, “K.”

Bà nói thật là ngầu. Nhưng lại nghĩ, Dios mío! Chết tiệt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.