KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 76

Lúc này Adeela đánh rơi nụ cười chế nhạo và tiến đến một vùng tâm

lý khác, nơi mà ngày nào đó sẽ biến cô thành một bác sĩ giỏi. Cậu không
còn là Vimal Lahori, không còn là bờ môi cô vừa hôn và lồng ngực cô vẫn
cù mỗi khi họ mơ màng sau cơn thoả mãn dục tình nữa. Cậu là một bệnh
nhân. Còn cô là bác sĩ của cậu. Đó là một mối quan hệ rất khác. Cô nheo
mắt, quan sát cậu kĩ hơn rồi thò tay vào trong túi. Cô lôi ra một cặp găng
tay cao su màu xanh.

“Trông nó thế nào?” cậu hỏi.

“Suỵt. Tiếp tục để ý xung quanh đi.”
Cậu làm theo. Nhưng những người gần họ không ai để ý gì.
Hai bàn tay cô nhanh nhẹn vào việc, cùng với băng gạc và một chất

lỏng lạnh toát màu cam sậm, một loại thuốc sát khuẩn nào đó. Cậu thấy rát
nhưng không nặng lắm.

“Mấy vết xước nhẹ. Bầm tím.”
“Ở cạnh sườn. Chỗ anh lo là ở đó đấy.”
“Em thấy rồi.”

Một con đau nhói bùng lên khi cô chọc vào chỗ xương sườn cuối cùng

ở thấp hơn.

“Ở đây có một mẩu này. Dưới da.” Cô hít vào, nỗi lo lắng hiện rõ

trong âm thanh ấy. “Vim, đi bác sĩ. Anh phải đi.”

Cậu mường tượng ra viễn cảnh ấy. “Không.”

“Em không có tí thuốc gây mê nào.” Cậu cho là các sinh viên y khoa

bắt buộc phải dùng thuốc không kê đơn.

“Cứ thử đi.”
“Vim, em học về chức năng sinh lý và hoá học hữu cơ. Từ sách vở,

máy tính. Thậm chí cả năm rồi chúng em còn không đụng đến tử thi.”

“Anh tự làm cũng được nhưng anh không với tới. Xin em đấy.”
Cô nói tiếp, “Lại còn phải khâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.