KIM CƯƠNG ĐOẠT MẠNG - Trang 94

“Hãy hi vọng là như vậy. Nhưng cũng không khó tìm ra ông lắm.

Chúng tôi chỉ cẩn trọng thôi. Ông không nghĩ vậy à?”

Ông thở dài. “Chắc chắn rồi. Tôi cho là vậy.”

Weintraub chuyển trọng tâm từ chân nọ sang chân kia. Sàn gỗ cọt kẹt

bên dưới tấm thảm phương đông đã nhiều chục năm tuổi, vốn là món quà
cưới từ anh họ Morris. Ông thoáng nghĩ đến quyết tâm giảm khoảng bảy
cân của mình và nhận ra nhiệm vụ ấy lúc này mới hèn mọn làm sao.

Người phụ nữ nói, “Vụ trộm liên quan đến vài viên kim cương thô rất

giá trị vừa được chuyển đến từ chỗ Grace-Cabot, một công ty khai mỏ. Ông
ta có nhắc đến chúng không? Hoặc ai đó có thể quan tâm đến chúng.”

“Không, ông ấy chẳng nói gì với tôi cả.”

“Chúng ta có thể bàn chi tiết sau nhưng tôi muốn hỏi ông ngay: một

chàng trai người Ấn Độ, có thể đang làm việc cùng Patel, đã vướng vào vụ
cướp rồi chạy thoát được. Các chữ cái đầu tên anh ta là VL. Ông có biết tí
gì về người đó không?”

“Tôi không biết. Thật đấy. Như đã nói, tôi chỉ làm việc cho ông ta vài

tháng một lần.”

“Chiếc ô tô kia sẽ sớm đến nơi thôi, ông Weintraub. Ông có gia đình

không?”

Vợ tôi đang đi thăm con gái ở trường đại học vào cuối tuần này.”
“Nếu là tôi thì tôi sẽ lên kế hoạch đi gặp họ, hoặc tìm cách rời thành

phố một thời gian.”

“Cô nghĩ gã này thực sự đang đi tìm tôi à?”

“Vâng, chúng tôi nghĩ vậy.”
“Ôi trời ơi.”
“Nhớ khoá cửa.”

Họ cúp máy. Trong sự tĩnh lặng, Weintraub nghe tiếng lò sưởi cháy

xèo xèo và rít róng. Một chiếc đồng hồ treo tường to đùng kêu tích tắc.

Chết tiệt… Địa ngục và sự nguyền rủa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.