KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 142

đạp, vuốt vuốt bờm ngựa khiến con ngựa hồng ngẩng đầu hí vang, rõ ràng
có vẻ không quen.

Liễu Duệ phi thân lên ngựa, ghìm dây cương cưỡi vài vòng rồi buông hai

tay. Những người bên ngoài nhìn ra chỗ tốt của yên ngựa, nhất là Lưu Triệt
cùng Vệ Thanh, cặp mắt hai người đều sáng lên, thậm chí Vệ Thanh còn lộ
vẻ nóng lòng muốn thử. Liễu Duệ rút tên bên hông lắp vào cung rồi dùng
mấy tư thế rất khó, bắn ra mấy mũi đều trúng hồng tâm. Đã từng trải qua
huấn luyện xạ kích

[1]

cực kỳ nghiêm khắc của cảnh sát đặc nhiệm hiện đại,

Liễu Duệ dù lạ lẫm với cung tên nhưng chỉ qua mấy ngày tập luyện là đã có
thể sử dụng thành thạo. Liễu Duệ ghìm ngựa, chậm rãi cưỡi trở về, xuống
ngựa thu cung rồi quỳ gối, “Thảo dân kém cỏi.”

[1] Xạ kích: Môn tập bắn.

“Tốt, tốt!”, Lưu Triệt nói liên tiếp hai chữ, tự mình nâng hắn dậy. Y vốn

không phải là một người dễ gần nhưng là một vị hoàng đế hùng tài đại lược
đột nhiên thấy được ý nghĩa sâu xa của việc xuất hiện yên ngựa trong chiến
tranh Hán Hung, trong lòng cực kỳ vui vẻ nên mới có thái độ như vậy. Y
nhìn kỹ lại Liễu Duệ thì thấy hắn có cốt cách vững vàng, thần thái hiên
ngang, là nhân tài hiếm có.

“Hoàng thượng!” Vệ Thanh tiến lên lên trước nói, “Yên ngựa này rất

thần kỳ. Vệ Thanh cũng muốn thử một lần.”

Lưu Triệt cười nói, “Trọng Khanh

[2]

ngứa tay khó nhịn sao?” Y gật đầu

đồng ý rồi quay sang hỏi, “Công lao Liễu tiên sinh hiến yên ngựa rất lớn, có
muốn ban thưởng gì không?”

[2] Trọng Khanh: Tên tự của Vệ Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.