KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 143

Trên trường luyện ngựa, Vệ Thanh oai hùng xuất chúng, phóng ngựa như

bay, mấy mũi tên phá không bay ra, lực bắn rõ ràng mạnh hơn Liễu Duệ
bắn lúc trước mấy phần.

“Hoàng thượng!” Vệ Thanh xuống ngựa nói, “Yên ngựa này quả nhiên

dễ dùng, nếu phổ biến rộng rãi trong chiến tranh thì có thể nâng cao sức
chiến đấu của kỵ binh Đại Hán gấp đôi trở lên.”

“Biết rồi”, Lưu Triệt mỉm cười nói, “Lý Cảm, truyền lệnh xuống ty Quân

nhu toàn lực chế tạo yên ngựa, trong vòng năm nay phải đủ cho tất cả chiến
mã hiện có.” Lý Cảm khom người nhận lệnh.

“Hoàng thượng!” Liễu Duệ quỳ xuống, cúi đầu bẩm báo, “Thảo dân mặc

dù xuất thân thấp hèn nhưng có lòng đền nợ nước, cũng có chút khả năng về
việc luyện binh bày trận, xin Hoàng thượng cho phép thảo dân ra nhập quân
đội, góp sức cho đất nước.” Câu chữ dõng dạc hùng hồn, cách nói có khí
phách khiến Lưu Triệt không khỏi động lòng. Lại thêm Tang Hoằng Dương
bước lên nói nhỏ, “Người này đúng là am hiểu luyện binh bày trận.” Lưu
Triệt cũng không để ý lắm, nói: “Liễu tiên sinh một lòng vì nước, trẫm rất
hài lòng, ban cho Liễu Duệ chức giáo úy dụ khuyết trong Cấm vệ quân có
được không?”

Cấm vệ quân đóng ở kinh thành, giáo úy cũng không phải là chức quan

quá nhỏ, ban thưởng như vậy cũng coi là hậu hĩnh rồi, nhưng Liễu Duệ lại
lắc đầu đáp, “Mặc dù làm giáo úy Cấm vệ quân cũng tốt nhưng thảo dân
vẫn hy vọng được đến cấm quân ở vùng biên cương lạnh giá, thế mới có thể
góp sức cho đất nước được tốt hơn.”

“Tốt!” Lưu Triệt không giận mà lại cười, “Đúng là trẫm đã xem nhẹ tiên

sinh.” Y nghiêm mặt, nói: “Phong Liễu Duệ làm giáo úy Ngũ Nguyên, dưới
quyền chỉ huy của Lý Quảng ở Hữu Bắc Bình. Trong vòng một tháng sẽ lên
đường.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.