KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 158

“Chính là Phi tướng.”

“Vậy sao?” Liễu Duệ nghe thấy câu trả lời vừa nằm ngoài vừa ở trong

suy đoán thì không khỏi quan sát người đàn ông trung niên trước mặt với
ánh mắt hoàn toàn mới. Trong trí nhớ của hắn, Lý Quảng có ba con trai, con
cả Lý Đương Lợi chết sớm, con thứ tên Lý Tiêu, tựa hồ cũng mất trước cha
mình, hắn thấy buồn lòng nhưng vẫn lên tiếng khen ngợi, “Quả nhiên là cha
nào con nấy.” Trong Sử ký cũng không ghi lại nguyên nhân cái chết của Lý
Tiêu nhưng có thể thấy Lý Tiêu đã làm lên đến chức thái thú Ngũ Nguyên
thì năng lực không kém, nếu không chết thì không biết Lý gia có thể có cục
diện mới như thế nào.

“Ha ha”, Lý Tiêu rất vui vẻ nhưng vẫn dặn dò, “Thật hiếm có người văn

võ song toàn như Liễu giáo úy, đúng là phúc của Đại Hán ta. Nghe nói Liễu
giáo úy đã phát nguyện trước mặt bệ hạ muốn đến cấm quân ở vùng Tái
Bắc lạnh giá này, thế mới là hành động đại nghĩa báo quốc. Hiện giờ trong
quận Ngũ Nguyên ta có vùng Khâu Trạch vừa tuyển năm ngàn lính mới hồi
đầu năm, vậy thì giao cho Liễu giáo úy đi. Giáo úy nhất định phải chăm chỉ
luyện binh để không phụ ủy thác của bệ hạ.”

“Mạt tướng nhất định tận hết khả năng, đến chết mới thôi.” Liễu Duệ

nghiêm trang quỳ bái, tám chữ sấm truyền bỗng hiện lên trong đầu, “Phùng
Đường dễ già cả, Lý Quảng khó phong hầu.”
Hiện giờ hắn muốn đối kháng
với đám quân phiệt Vệ gia nên tất yếu phải nhờ Lý gia trợ giúp, mới bắt đầu
thì chỉ có thể đặt mình dưới trướng Lý Quảng, thậm chí không thể bộc lộ tài
năng, hy vọng ngày sau có thể phá vỡ vận mệnh trong lời sấm truyền “
Quảng khó phong hầu
” để cho vị Phi tướng quân nổi tiếng ngàn đời được
an ủi.

Liễu Duệ chào từ biệt nhóm Tiêu Phương rồi lên đường tới Khâu Trạch.

Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ đi cùng với hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.