KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 159

“Thật ra thì Nhạn Nhi không cần phải đi theo ta”, Liễu Duệ hết lời

khuyên nhủ.

“Muội không yên tâm về sư huynh mà!”, Hàn Nhạn Thanh không thèm

để ý, “Mạch Nhi và Sơ Nhi đã có sư phụ và Lục Y chăm sóc nên muội rất
yên tâm. Muội ở quân doanh một hai ngày rồi cưỡi ngựa đuổi theo bọn họ
chắc vẫn kịp.”

“Ồ, thế này mà là quân doanh à?” Tiểu Hổ Tử nhìn quân doanh Khâu

Trạch nằm không xa ở phía trước, không nói được tiếng nào. Hàn Nhạn
Thanh mặc giả nam trang, nhíu mày nhìn sững vào quân doanh mới Khâu
Trạch vắng lặng tiêu điều, “Đổ nát như thế này thì ở thế nào được đây?”

“Còn tốt hơn sơ với ta tưởng tượng rất nhiều.” Liễu Duệ ngược lại, vẻ

mặt bình thản, “Triều Hán làm gì có quân doanh có điều kiện tốt ở tận nơi
này chứ. Hơn nữa nếu quá tốt thì ngược lại sẽ không tốt cho việc huấn
luyện quân đội.”

Năm ngàn tân binh đứng giữa quân doanh để cho vị giáo úy mới kiểm

tra. Liễu Duệ nhíu mày, nhìn thấy phần lớn quân Hán đều có vẻ xanh xao, ý
chỉ chiến đấu uể oải, thậm chí độ tuổi cao thấp không đều.

“Các người đều là con dân của Đại Hán ta.” Liễu Duệ chậm rãi ghìm

cương ngựa, đi từng bước trước hàng quân, “Trên biên cương của Đại Hán
ta có cha mẹ, vợ, con cái của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi nhẫn tâm để
bọn họ bỏ mạng dưới vó thiết kỵ

[1]

của bọn người Hung Nô? Các ngươi sinh

ra làm nam tử Hán lại không nghĩ đến chuyện chinh chiến sa trường, không
nghĩ đến việc lập công danh cho vợ con no ấm sao?”

[1] Thiết kỵ: Đội ngũ kỵ binh mang giáp trụ thiết giáp, năng lực tác chiến rất lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.