KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 183

“Mẫu thân, chúng con cũng muốn đi.” Mạch Nhi không cảm nhận được

nỗi u buồn của người lớn, gắng ngước khuôn mặt bé nhỏ nhìn lên, vui vẻ
đòi theo.

“Không được.” Nàng trả lời hơi gắt gỏng khiến Tảo Tảo giật bắn mình

sợ hãi. “Lần này chừng mấy ngày thì mẫu thân về?”, Tảo Tảo giơ tay lên
đếm ngón, bập bẹ hỏi.

“Mẫu thân không biết”, nàng ngồi sụp xuống ngang bằng với con gái,

mỉm cười trả lời.

Tảo Tảo không chịu, hơi ngẩn ra, “Trước kia mẫu thân đều đi chưa tới

mười ngày là trở về mà.” Nó khẽ quay đầu đi, trong con ngươi đen trắng rõ
ràng thoáng ánh lên vẻ nghi hoặc trông rất đáng yêu, “Mỗi lần mẫu thân
không mang theo Tảo Tảo và ca ca đi ra ngoài thì Tảo Tảo và ca ca ngày
nào cũng ở nhà đếm ngày mẫu thân trở về, đếm gần tới mười thì mẫu thân
đã trở về rồi.

“Vậy con đừng đếm nữa.” Nàng nhắm mắt lại, nước mắt ứa ra.

“Mẫu thân đừng khóc.” Mạch Nhi sán tới, đưa cánh tay nhỏ bé mềm mại

lau nước mắt tèm nhem trên mặt nàng, “Hay khóc không phải là nam tử
hán.” Nó cũng không nghĩ rằng mẹ mình không phải là nam tử hán, cố gắng
suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Mẫu thân có chuyện rất quan trọng sao?”

“Đúng vậy, mẫu thân có chuyện rất quan trọng.”

“Mẫu thân cứ yên tâm đi đi, con và Tảo Tảo sẽ ngoan ngoãn nghe lời sư

phụ và thái sư công, chờ mẫu thân trở về.”

“Ừ”, Hàn Nhạn Thanh cảm động, có con trai, con gái như thế thì còn

mong gì hơn. Nàng gạt nước mắt nói âu yếm, “Tảo Tảo, phải nghe lời ca ca

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.