KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 184

biết không.”

“Tảo Tảo nghe lời.” Tảo Tảo cũng không quá hiểu chuyện nhưng theo

bản năng cảm giác được sự lo lắng của mẫu thân nên đáp ngay.

“Nhạn Nhi, con và Tiểu Hổ Tử chờ ta ở bãi tuyết sau nhà.”, Tiêu Phương

đứng bên cạnh nhìn với vẻ nặng nề, nhẹ nhàng nói rồi xoay người đi vào
phòng.

“Võ công luyện đến cuối cùng thì dựa vào kinh nghiệm chứ không phải

ngộ tính”, Tiêu Phương đứng giữa sân tuyết sau Phi Vân các nói, “Nhạn
Nhi, con có ngộ tính cao nhưng lại không chịu khó luyện công, thiếu hụt
thực chiến. Tiểu Hổ Tử, ngộ tính của con không tốt như tỷ tỷ nên cần chăm
chỉ luyện tập, hơn nữa cũng thiếu hụt thực chiến. Giờ ta sẽ cùng lúc đấu với
hai con, không được xem ta là sư phụ mà phải coi ta như địch nhân thật sự
cần phải chống lại. Phải nhớ rằng ta sẽ không nương tay đâu.” “Lộng
Triều”, hắn quay đầu bảo, “Kiếm!”

“Dạ!” Lộng Triều đang ở trong tàng cây cổ thụ ngàn năm bên cạnh cất

tiếng đáp rồi ném xuống ba thanh kiếm bằng đồng thông thường. Hàn Nhạn
Thanh cầm lên thử ước lượng thì thấy không thuận tay như thanh nhuyễn
kiếm

[1]

Tài Vân mà sư phụ thường đưa cho nàng sử dụng.

[1] Nhuyễn kiếm: Loại kiếm được làm bằng thép tốt, có độ đàn hồi cao, lưỡi kiếm rất dẻo, khi sử

dụng lưỡi kiếm duỗi thẳng ra, lúc bình thường lại có thể uốn cong làm thắt lưng.

Tiêu Phương khẽ vung thanh trường kiếm, mơ hồ như phát ra tiếng sấm

động rồi nhanh như chớp đánh tới hai người. Hàn Nhạn Thanh sợ hết hồn,
vội vàng giơ kiếm ngăn lại, chỉ nghe “keng” một tiếng, kiếm trong tay đã bị
bạt ra, lòng bàn tay hơi tê dại. Thân Hổ bên cạnh nàng cũng không khác gì.
Lúc này nàng mới phát hiện hôm nay sư phụ thể hiện sự nóng nảy rất rõ
ràng, không giống bộ dạng ung dung thường ngày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.