KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 186

Đến lúc mặt trời bóng ngả về tây thì Tiêu Phương cuối cùng cũng thu

kiếm lại bảo: “Được rồi!” Hàn Nhạn Thanh và Thân Hổ nhìn nhau cười
khổ. Tiêu Phương không hề quay đầu nhìn lại mà đi thẳng về phòng.

“Lộng Triều, đệ còn đó không?”, Nhạn Thanh cao giọng gọi.

Lộng Triều từ trên cây bay xuống, vẻ mặt rầu rĩ.

Chương 13: Lầu Mãn Phong sắp nổi bão giông


Nếu có ai tới thành Ngũ Nguyên hỏi thanh lâu nào tốt nhất thì cả mười

người đều nói như một rằng đó chính là lầu Mãn Phong. Lầu Mãn Phong
của thành Ngũ Nguyên với cơm ngon rượu ngọt, ca múa xuất sắc, phục vụ
chu đáo nổi tiếng khắp biên thành, lão bảo tên là Dung nương. Mãn Phong
được chia làm lầu Phong và lầu Mãn. Lầu Phong tiếp đãi khách quý và
người đọc sách còn lầu Mãn thì tiếp đãi quân nhân và thị dân, mỗi nơi một
nhiệm vụ không xâm phạm lẫn nhau. Các cô nương trong lầu, nếu có tài có
sắc thì ở lầu Phong, nếu bình thường thì ở lầu Mãn, được đãi ngộ tốt hơn
nhiều so với các thanh lâu khác cho nên rất nhiều gái thanh lâu kỳ vọng
được gửi thân vào lầu Mãn Phong. Vì vậy cũng không cần bắt gái nhà lành
làm kỹ nữ để gây nhiều tội nghiệt.

Một hôm, lầu Phong nghênh đón hai khách thanh niên, một người chừng

độ mười bốn, mười lăm tuổi, nước da ngăm đen, cặp mắt vô cùng cơ trí,
chuyển động nhanh như chớp. Người còn lại phe phẩy một cây quạt làm từ
sợi vàng, dáng vẻ như người đọc sách, tư thế ung dung.

“Chúng ta muốn tìm Mi Vũ”, người áo trắng khép quạt mỉm cười nói,

ném ra một xâu tiền Tam Thù.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.