KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 209

“Sư huynh…” Hàn Nhạn Thanh cúi đầu, nhìn những đầu ngón tay chai

sạn vì tập võ, không còn mềm mại như ban đầu của mình, “Huynh dẫn
Thân Hổ đi theo cho nó học hỏi kinh nghiệm.”

“Ồ!” Liễu Duệ lấy làm kinh ngạc, “Còn muội thì sao?”

“Muội ư?” Hàn Nhạn Thanh cười một tiếng thê lương, giơ chén rượu lên,

kính về hướng Trường An phương xa, khe khẽ hát, “Tây Bắc vọng Trường
An, thương thay trung điệp nước mây ngàn?”

[1]

[1] Lời trong bài hát Tây Bắc vọng Trường An.

Tháng Ba năm đó, một chiếc xe ngựa bình thường chạy về hướng cổng

thành Trường An.

“Phu nhân, đến rồi!” Ngoài rèm, phu xe giảm dần tốc độ.

“Ừ, dừng xe trước cửa phường may Tạp Môn”, Hàn Nhạn Thanh vẫn

nhắm mắt, ra lệnh.

Phu xe ở ngoài rèm đáp giọng trầm trầm, “suỵt” một tiếng để cho hai con

ngựa tiếp tục chạy chầm chậm. Khi rời khỏi Trường An, nàng ngồi trên
chiếc xe ngựa xa hoa được chế tạo đặc biệt, có rất nhiều bạn bè người thân
đi cùng, còn có cả hai đứa bé nên rất vui vẻ, không cảm thấy nỗi buồn ly
biệt. Bây giờ trở về chỉ có một thân một mình, tự dưng có tâm trạng e ngại
khi gần về tới nhà, nghe âm thanh thành Trường An ồn ào náo nhiệt nhưng
lại không dám vén rèm xe lên xem.

“Chưa già chớ kể hồi hương

Bởi chưng mang nỗi đoạn trường về theo.”

[2]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.