KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 240

Vương đình Hung Nô rộng lớn, những tiếng la hét bằng ngôn ngữ Hung

Nô ầm ĩ vang dội đêm khuya, cả một vùng hoàn toàn náo loạn. Quý tộc
Hung Nô vừa uống rượu hoan ca giật mình tỉnh giấc nhưng vẫn không tin.
Lạc Cổ Tư túm lấy tên vệ binh vừa vào trướng báo tin, hung hăng giáng cho
một tát, giận giữ gầm lên, “Nói bậy bạ gì đó? Quân Hán làm sao có thể đến
được nơi đây. Chẳng lẽ bọn chúng biết bay…”

Hắn chưa quát tháo xong thì mặt đã dần dần biến sắc. Từ xa vọng lại

tiếng ngựa hí vang, tiếng la hét chém giết ngất trời trong doanh trại khiến
hắn hiểu rằng không phải là hạ cấp nói ngoa, vội vàng mặc chiến giáp, xách
đao lao ra khỏi lều.

Trong màn đêm, quân Hán như thiên thần giáng trần thúc ngựa xông tới,

vung kiếm nhất tề chém giết người Hung Nô bất kể trẻ già trai gái. Lạc Cổ
Tư giận dữ gầm lên: “Những đứa con của Sói, hãy vung loan đao của các
ngươi lên. Người Hung Nô chúng ta là con dân của Trường Sinh Thiên

[7]

,

không thể thua kẻ khác.”

[7] Người Hung Nô coi trời xanh là vị thần tối cao đời đời vĩnh hằng, thời cổ họ gọi vị thần của

mình là “Trường Sinh Thiên.”

Được Hữu Hiền vương hiệu triệu, binh lính Hung Nô dần bình tĩnh lại, ai

nấy khôi phục dũng mãnh, tức thì chém giết quân Hán, khó phân thắng bại.
Trung Hành Thuyết vội vã từ trong trướng khách xông ra, thấy tình hình
như vậy chẳng kịp kinh ngạc, hét lên: “Chém chân ngựa của quân Hán.”

Liễu Duệ từ ngoài chiến trường trông thấy bèn hỏi: “Người đó là ai

vậy?” Không ai trả lời, người bên cạnh hắn cũng không biết rõ lắm.

“La Sĩ Vĩ, ngươi bám theo người kia, bắt sống hắn!” Liễu Duệ hạ lệnh.

La Sĩ Vĩ là một trong mấy người còn sống trong trận ác chiến Nhất Tuyến
Thiên ngày trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.