KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 277

Khi Tảo Tảo gọi mấy tiếng bà ngoại thì tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Trưởng công chúa Quán Đào chỉ có một con gái, cũng là phế hậu của đương
kim Hoàng thượng. Trưởng công chúa Quán Đào vừa vào cửa đã quát lên:
“Ai dám động đến công chúa của Đại Hán ta!” Ý tứ hàm xúc không phải
nói cũng rõ.

Lưu Phiếu nheo mắt nhìn tên nội thị đến truyền chỉ phân người trở về

cung Vị Ương báo cáo, mỉm cười bảo Tảo Tảo, “Sơ nhi, bà dẫn cháu đi tìm
phụ hoàng được không?”

“Không được. Cháu muốn đi tìm mẫu thân và ca ca”, Tảo Tảo nhíu mày,

nhạy cảm phát hiện ra chữ mấu chốt: “Phụ hoàng?”

“Cháu còn có ca ca à?” Lưu Phiếu cảm thấy hôm nay là một ngày hết sức

kỳ quái, nghe được tin sau còn động trời hơn tin trước làm bà hết sức hài
lòng. Một hoàng tử, một hoàng tử thuộc về Trần gia, đây chẳng phải là điều
bà hy vọng trong suốt bao nhiêu năm mà không có được đó sao.

“Dạ!”, Tảo Tảo trang trọng gật đầu. “Ca Ca gọi Mạch Nhi nhé. Là chứ

“Mạch” trong câu ‘Mạch thượng hoa khai hoãn hoãn quy’ ấy.” Nó sợ bà
ngoại không hiểu rõ nên cố ý nói ra nguồn gốc. Trưởng công chúa Quán
Đào vẫn như trước không hiểu rõ lắm về nguồn gốc nhưng cũng không cần
để ý.

“Trưởng công chúa thứ tội”, gã nội thị kinh hoàng quỳ xuống.

“Hừ”, Lưu Phiếu vẫn còn chưa nguôi giận, đá cho gã một cái, “Dám làm

thương tổn huyết mạch hoàng gia, lá gan của ngươi cũng không nhỏ đâu.
Còn các ngươi nữa”, bà chỉ vào đám Kỳ Môn quân ở chung quanh, “Không
một ai thoát tội.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.