KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 290

Trời dần sáng, Tảo Tảo liếc thấy ở đầu hẻm có một người ăn xin nằm co

quắp trên mặt đất, bên cạnh là một đứa trẻ ngồi co ro trong gió lạnh, cả hai
đều xanh xao gầy guộc, áo quần rách nát. Lát sau, một cô bé mặc đồ ăn mày
đi ra đầu ngõ, tuy vạt áo đang mặc có dấu vết bị dùng sức xé ra nhưng vì
quần áo của người ăn xin vốn luôn rách rưới nên cũng chẳng ai chú ý. Trên
mặt, trên tay cô bé đều được thoa một lớp bùn đất che kín làn da. Không ai
tin rằng cô bé năm tuổi vừa mới có địa vị công chúa Đại Hán của bọn họ lại
giả dạng làm ăn mày để lẻn ra khỏi thành! Cô bé vừa đắc ý thầm nghĩ vừa
đi chầm chậm trên đường phố. Đường phố lúc này cũng chưa có mấy
người, vắng tanh vắng ngắt. Một vài người nhận ra bầu không khí kỳ quái
trong thành, thì thầm bàn tán với nhau.

Tảo Tảo theo sau một toán nông dân đi ra khỏi thành. Dần dần cũng đến

gần cổng thành, từ xa đã có thể nhìn thấy lá cờ cắm trên cao bay phấp phới
cho tới mặt mũi những binh lính oai hùng mặc áo giáp da trâu.

Tảo Tảo hơi cúi đầu, dường như đã có thể nhìn thấy mẫu thân đang đứng

ở ngoài thành với khuôn mặt tươi cười, ca ca cũng cười bảo, “Tảo Tảo, ca
ca chờ muội quá lâu rồi đó.”

Khi sắp đến gần cổng thành, nó bỗng va đầu vào một người. Nỗi vui

mừng dần nguội lạnh, nó từ từ ngẩng đầu lên, thấy người này mặc bộ y
phục tôn quý may bằng gấm màu đen có thêu hình mây và hoa văn như ý.
Người trước mặt rất cao, Tảo Tảo cố sức, cố hết sức ngẩng đầu lên mới có
thể nhìn thấy được dung mạo của y.

Đó là một gương mặt rất bình tĩnh không biết đang nghĩ gì, cặp lông mày

rậm đen, đôi mắt sâu thăm thẳm không biểu hiện tình cảm, đôi môi mỏng
rất mỏng, giống hệt như ca ca. Tảo Tảo bỗng nhiên không dám nhìn thẳng
vào y. Nó hơi co người lại, cúi đầu xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.