KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 387

“Lưu cô nương!” Mạnh Tắc Nhiên nói, “Cô nương trúng độc trùng hoa,

cần dùng thuốc giải đặc chế của môn phái chúng ta, phối hợp dùng lửa đốt
miệng vết thương để ép chất độc ra ngoài. Cô nương cần phải giữ được tỉnh
táo, nếu không khó tránh khỏi thất bại trong gang tấc, rõ chưa?”

Lưu Lăng khẽ gật đầu. “Được!”, Mạnh Tắc Nhiên lấy ra cây đèn đồng

nhỏ tinh xảo rồi nói: “Nhạn Nhi ở lại. Ngươi, ngươi”, lão chỉ vào Lục Y va
Di Khương, “hai nha hoàn ở lại, những người khác thì ra ngoài hết đi.”

“Nô tài là hoạn quan”, Dương Đắc Ý cười nói, “Hoàng thượng căn dặn

rằng nô tài phải có tin tức về thương thế của Trưởng công chúa Phi Nguyệt
thì mới được trở về. Nô tài phải ở lại đây chờ xem.”

“Tùy ngươi!” Mạnh Tắc Nhiên buông thõng, cũng không để ý. Trong y

quán có đầy đủ mọi thứ, rất nhanh thuốc đã được sắc và bưng lên. Di
Khương đỡ Lưu Lăng uống xong thì Lưu Lăng dần toát mồ hôi trán, sắc
mặt hồng rực. Mạnh Tắc Nhiên ra hiệu cho nàng nằm xuống chiếc giường
nhỏ, cắt bỏ mảng áo sau lưng để miệng vết thương lộ ra. Hàn Nhạn Thanh
thốt lên một tiếng, đã nhiều ngày trôi qua nên vết thương chuyển thành đen
kịt, có hình dáng một cánh bướm.

“Nếu cánh bướm này lan rộng ra hết cả lưng thì có là thần tiên cũng khó

cứu.” Mạnh Tắc Nhiên lắc đầu. Lão đổ nước thuốc lên cây đèn đồng, châm
đèn cháy lên ngọn lửa màu lam nhạt bập bùng rực rỡ rồi dặn: “Ráng chịu
đựng một chút!”

Lưu Lăng hít sâu một hơi. Ngọn lửa màu lam nhạt liếm vào miệng vết

thương. Mọi người nhìn vào đều run rẩy, cảm giác nếu phải chịu dựng đau
đớn thế này thì chi bằng chịu một đao một thương còn hơn.

“A Kiều!” Nàng rên rỉ, khuôn mặt méo mó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.