KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 394

Lão cúi đầu cung kính chào hòi. Sau khi trở lại kinh thành, lão đã nghe

nói về cô công chúa được sủng ái này nhưng không ngờ trông cô bé lại
đáng yêu như vậy.

“Đứng lên đi!” Lưu Sơ cuối cùng cũng quen với hành động thỉnh an của

mọi ngươi, vẫn còn tò mò hỏi tiếp, “Ông cầm cái gì trên tay đó?”

“Là trái nho thần mang từ Tây Vực về mấy năm trước đây.” Trương

Khiên mỉm cười đáp, “Những năm qua thần cho người trồng, bây giờ đã lớn
cho quả rồi, Thần mang đến cho bệ hạ thưởng thức một chút, Công chúa có
muốn nếm thử khóng?”

“Ồ... đây chính là cây nho à.” Lưu Sơ cười cười, vẻ háo hức muốn được

nếm thử.

“Bóc vỏ ra là có thể ăn được. Tại sao Công chúa lại ở chỗ này?”

“Ừm”, Lưu Sơ cau mày, “Hơi chua nhưng vẫn ngọt, mùi vị không tệ.”

“Nếu Công chúa thích thì hôm khác thần sẽ mang thêm tới cho Công

chúa.”

“Công chúa Duyệt Trữ.” Dương Đắc Ý từ trong điện Chương Tức bước

ra, mỉm cười nói, “Hoàng thượng nghe tiếng Công chúa liền lệnh cho vào,”
Hắn xoay người nói giọng nhàn nhạt, Bác Vọng hầu cũng vào đi.”

Trương Khiên cúi đầu, theo Dương Đắc Ý vào điện, quỳ lạy thỉnh an

Thánh thượng. Lúc này Vệ Thanh và Hoắc Khứ Bệnh đã tấu xong, lui sang
đứng một bên. Hoàng thượng yêu quý Hoắc Khứ Bệnh, thậm chí ban cho
hắn được ngồi xuống ghế. Lưu Sơ trông thấy Hoắc Khứ Bệnh thì rất vui vẻ,
gọi, “Hoắc ca ca.” Hoắc Khứ Bệnh đáp một tiếng, mặt không biểu lộ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.