KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 397

“Cây trúc cũng được mà.” A Kiều thở dài, lấy ra hai trang giấy, viết sột

soạt. Trưởng công chúa Quán Đào trông thấy đó rõ ràng là hai câu đối:

“Chén ngọc trà trong xông khói lục, Song thưa cờ vãn lạnh tay ngà.”

[3]

[3] Vế đối của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

“A Kiều tỷ tỷ định học Lâm muội muội sao?” Lưu Lăng vui vẻ bước vào

điện, trông thấy rõ ràng Trưởng công chúa Quán Đào trong nháy mắt làm
mặt lạnh.

Lưu Phiếu tất nhiên biết Hoài Nam quận chúa Lưu Lăng, năm xưa A

Kiều từng khóc lóc kể lể với bà là ngày hôm đó chính mắt trông thấy nàng
có cử chỉ âu yếm với Lưu Triệt. Lúc ấy bà thương xót con gái nên làm sao
thấy thuận mắt với quận chúa của vua một nước chư hầu. Phủ Đường Ấp
hầu từ đó về sau trở mặt với Hoài Nam vương phần nhiều cũng vì nguyên
nhân đó. Hơn nữa những dấu hiệu về việc năm xưa A Kiều bị người đuổi
giết rồi mất tích ở Trường Môn cho thấy Trưởng công chúa Phi Nguyệt này
mới được phong không khỏi có liên quan. Tuy Lưu Lăng hôm nay lại có
quan hệ tốt với A Kiều, nhung bà là mẫu thân nên vẫn cứ nghi ngờ. Lưu
Phiếu tuyệt đối không tin rằng hai cô gái từng như nước với lửa lại có thể
quan hệ tốt với nhau như không hề có sự ngăn cách. Huống chi, hai người
đó hôm nay đều là những người có tâm tư nhạy bén xoay chuyển trăm
chiều.

“Lăng Nhi”, Trần A Kiều thân thiết khoác tay Lưu Lăng, quay đầu nói:

“Mẫu thân, con và Lăng Nhi đã cùng trải qua cửa ải sống chết những
chuyện ngày trước đều như mây khói, bỏ qua hết đi.”

Lưu Lăng cũng đổi ánh mắt, tươi cười trở lại, “Trưởng công chúa không

phải lo lắng, Lưu Lăng lần này được A Kiều tỷ tỷ cứu nên muôn vàn cảm
khái, những chuyện hôm qua coi như đã chết từ hôm qua, những chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.