KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 410

bên bức tranh chân phương rõ ràng có ba phần phong thái của A Kiều lúc
trước nhưng nét chữ đã đẹp hơn nhiều.

Gió thổi nhè nhẹ, bóng trúc phơ phất, từ xa vọng đến tiếng cười nói. Lưu

Triệt nghe thấy bèn đi tới trước cửa sổ, bất giác lặng đi.

Sâu trong vườn trúc có một chiếc bàn đá, ánh mặt trời chiếu qua tán lá

thành những điểm sáng nhạt nhòa râm mát. Hai cô gái ngồi đối diện nhau ở
hai bên bàn đá đánh cờ, người quay lưng về phía y chính là Lưu Lăng, cô
gái cùng chơi bị cành trúc che kín khuôn mặt chỉ nhìn được loáng thoáng
không rõ lắm. Một cậu bé, hai cung nữ đứng xúm xít quanh Lưu Sơ, một
nội thị đứng ở phía sau, tay cầm chung rượu. Từ đó thỉnh thoảng vang lên
tiếng cười nói vui vẻ nhàn nhã.

Trần A Kiều cầm quân trắng, Lưu Lăng lấy quân đen, hai ngươi hạ cờ

cực nhanh, chắc hẳn không hề suy nghĩ. Lưu Triệt cau mày, thấy các nàng
đặt quân cờ không hề giống cách chơi cờ vây mà cũng chẳng ra phương
pháp gì. Lưu Sơ vỗ tay hô hào ủng hộ mẹ cố gắng lên, Lưu Mạch thì lại ở
bên mỉm cười quan sát không nói gì, Trần A Kiều cười khanh khách, “Tảo
Tảo, con chưa nghe câu ‘Xem cờ chẳng nói là quân tử’ à?”

Lưu Sơ phụng phịu, “Đó là nói về cờ tướng chứ, mọi người có phải đang

chơi môn ấy đâu.”

“Cho dù là cờ gì thì cũng đều như vậy.” Trần A Kiều nói chuvện nên bị

phân tâm, sơ sẩy hạ nhầm một quân cờ, vì vậy tỏ vẻ ảo não, vội vàng hoãn
lại, “Nước này không tính nhé.”

Lưu Lăng đưa tay ngăn lại, “A Kiều tỷ tỷ, tiếp theo câu ‘Xem cờ chẳng

nói là quân tử’ là câu gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.