KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 507

Trần A Kiều nhíu mày, cười khanh khách, “Cho dù phụ hoàng ngươi ở

đây thì ta cũng dám gọi. Về phần ta là ai thì ngươi hỏi tỳ nữ bên cạnh mình
đi.”

“Công chúa Chư Ấp”, trước khi đi, nàng cao giọng dạy dỗ, “Ngươi cần

phải biết rằng, một người ngang ngược hống hách như ngươi sẽ không thể
sinh tồn được ở trong cung Vị Ương này.”

Lưu Thanh dậm chân, nhìn theo bóng người phụ nữ đi khuất khỏi góc

hành lang, “Cô ta là ai chứ?”

“Đó chính là Trần hoàng hậu mà nô tỳ vừa nói đấy”, Thải Thanh thở dài

đáp. Đúng là Quận chúa Đường Ấp nổi tiếng Trường An ngày xưa, bao
nhiêu năm không gặp mà vẫn còn phong nhã tài hoa đến vậy!

Rõ ràng trong cung có long xa mà sao nàng lại vẫn luôn phải đi bộ chứ?

Trần A Kiều suy nghĩ. Mặc dù với người đời sau cung Trường Môn trở
thành một cái tên cực kỳ bi thảm nhưng trên thực tế nó không cách xa cung
Vị Ương là mấy. Khi ra vào cửa tây cung Vị Ương cung chỉ cần ngẩng đầu
lên là có thể trông thấy cho nên mới có câu thơ ai oán, “Trường Môn một
bước ngang, xe không buồn ghé tới.”

Nàng đi tới bức tường cung Trường Môn và nghe thấy tiếng cười sang

sảng. Nàng xoay người lại thì thấy Tiểu Dung mặt biến sắc. Chẳng phải là
từ trước tới nay ngoại thần không được phép vào hậu cung sao!

Lưu Lăng dựa vào cửa điện reo lên, “A Kiều tỷ đã về.”

Tiểu Dung quỳ xuống bái chào, “Nô tài tham kiến Phi Nguyệt Trưởng

công chúa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.