KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 552

Trong một khoảnh khắc, sắc mặt Vệ Tử Phu hơi tái đi, nói nhanh, “Cứ

Nhi ngoan, vào trong thay y phục rồi tìm đại tỷ chơi đi.”

Lưu Cứ gật đầu, biết mẫu thân muốn mình đi để thương nghị việc lớn

với cữu cữu. Thật ra trong lòng cậu bé rất không thích như vậy, cảm thấy
lúc này mẫu hậu rất xa lạ chứ không dịu dàng đầm ấm như thường ngày,
nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tình cảnh như ngồi trên băng
mỏng của mẫu hậu ở trong cung Vị Ương, chẳng biết làm thế nào đành khẽ
dạ một tiếng rồi lặng lẽ lui ra.

“Cứ Nhi quá lương thiện, làm người cũng không đủ quyết đoán.” Vệ

Thanh thở dài, “Cứ thế mãi không phải là chuyện tốt.”

“Nó vẫn còn nhỏ mà”, Vệ Tử Phu cười miễn cưỡng, “Trọng Khanh, phải

làm phiền đệ dạy dỗ nó nhiều hơn.”

“Dĩ nhiên thần sẽ hết sức.” Vệ Thanh chấp tay nói, vẻ lo lắng hiện rõ,

“Mấy hôm trước Hoàng thượng đã giao cho đại thần Bộ Lễ phải làm lễ cho
Hoàng tử trưởng Lưu Mạch tế bái thái miếu trước khi hết năm để chính
thức nhập vào gia phả hoàng tộc. Chúng ta không thể có cách nào ngăn cản
sao?”

“Hoàng thượng không cho chúng ta ngăn cản, vậy thì chúng ta sẽ không

hành động gì hết.” Vệ Tử Phu cười lạnh, khẽ gật đầu, “Trọng Khanh, đệ
cũng đã biết rằng mọi thứ ở trong cung Vị Ương đều là giả dối, chỉ có tâm ý
của Hoàng thượng là thật. Đệ có thấy Vương Thấm Hinh vào cái thời được
sủng ái, chỉ là một mỹ nhân nhưng có gan chống lại cả một hoàng hậu như
ta, đến hôm nay thì ở đâu rồi không?”

“Thế nhưng theo bề ngoài thì Vương tiệp dư thất sủng là bởi vì họ ngoại

quá khoa trương”, Vệ Thanh không hề đổi sắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.