KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 56

“Lại là ngươi”, Lộng Triều từ tán nhãn nhô đầu ra, cau mày, “Phiền

phức!”

Sở Phi Hiên cười lạnh không lên tiếng, vung song chưởng bổ về phía cây

nhãn. Lộng Triều phất tay áo màu xanh ngọc, tức thì từ tán lá bay vọt ra,
mau lẹ đá xuống đỉnh đầu Sở Phi Hiên, trong chớp mắt đã vang lên thanh
âm hai bên giao thủ. Hai bóng người cuốn lấy nhau, động tác giao đấu
nhanh như sấm giăng chớp giật. Bỗng nghe Lộng Triều “hự” khẽ một tiếng,
loạng choạng lùi lại hai, ba bước. Người kia dừng tay, nhếch miệng cười vẻ
giễu cợt, lại trầm giọng quát, “Tiêu Dung Nam, ra đi!”, nói xong giơ bàn tay
lên làm bộ dọa dẫm, “Nếu không ra, ta sẽ làm thịt tiểu tử này.”

Lộng Triều ngồi dưới đất, tay trái che ngực, máu tươi chảy dọc theo kẽ

ngón tay nhỏ xuống từng giọt, hiển nhiên đã bị thương nhưng trong mắt vẫn
đầy ngạo khí, gắng gượng định đứng lên. Bỗng nghe thấy từ gian nhà thuốc
bên trái vang lên tiếng than nhẹ, một bóng áo trắng chậm rãi đi ra, phất ống
tay áo rộng một cái liền hóa giải thế chưởng rồi thở dài, “Sở Phi Hiên, cuối
cùng ngươi vẫn cứ tìm ra.”

“Tiêu Phương!”, Sở Phi Hiên giọng đầy oán trách, “Ngươi vô tình vô

nghĩa, khoanh tay không cứu tỷ tỷ ta, dù có trốn tới chân trời góc biển thì ta
cũng không bỏ qua cho ngươi. Chịu chết đi.” Song chưởng giao thoa, bóng
chưởng ngợp trời, cho thấy lúc vừa rồi động thủ với Lộng Triều, hắn đã
không dùng toàn lực. Tiêu Phương từ trong bóng chưởng rợp trời đó bước
ra, rất thong dong, sắc mặt ngưng trọng, rút từ bên hông ra một thanh tế
kiếm

[5]

mỏng manh trắng như ngọc, búng tay một cái rồi dùng một chiêu

cực nhanh đánh về phía Sở Phi Hiên.

[5] Tế kiếm: Loại kiếm dài, hẹp và mảnh.

Dưới thế công sắc bén của Tiêu Phương, Sở Phi Hiên liên tiếp thối lui

nhưng chưởng thế không hề rối loạn, thỉnh thoảng lại liều mạng đánh ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.