KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 568

Lưu Tế Quân ngần ngừ, đang định từ chối thì Lưu Lăng đeo luôn chiếc

vòng tay vào cổ tay trái cô bé. Chiếc vòng tay rất đẹp, ánh ngọc xanh biếc,
trên thân có khắc những họa tiết nối liền với nhau cực kỳ tự nhiên tựa như
một bông hoa sen nhỏ. Tế Quân rất thích nhưng vẫn lên tiếng từ chối, “Tế
Quân còn nhỏ, không dám nhận đại lễ của Trưởng công chúa.”

“Tế Quân không cần khách khí với cô ấy”, Trần A Kiều lườm Lưu Lăng

một cái rồi lại quay sang cười tươi tắn, “Cô ấy đã tặng rồi thì ta cũng không
thể tay không được. Tế Quân thích thứ gì nào?”

“Ừm…”, Lưu Tế Quân ngập ngừng rồi ánh mắt dần sáng lên, “Tế Quân

từ nhỏ tập âm luật nên rất thích đàn tỳ bà. Nghe nói Trần nương nương am
hiểu nhất môn này, có thể gảy cho Tế Quân nghe một khúc được không?”

“Hay quá!” Kim Nga vỗ tay tán thưởng, “Kim Nga biết tiếng nương

nương đã lâu mà chưa từng được nghe khúc nào, hôm nay nhờ Tế Quân
mới được chính tai nghe, đúng là may mắn của Kim Nga vậy.”

Trần A Kiều bèn gật đầu, ra lệnh, “Mang đàn tỳ bà tới đây.”

Một lát sau, Lục Y đã mang cây đàn tỳ bà từ phòng trong tới. Trần A

Kiều nhận lấy bỗng cảm thấy hơi khó khăn. Nàng không hiểu sâu về đàn tỳ
bà, chỉ gảy được mấy khúc cổ điển nhưng Hán cung Thu nguyệt

[1]

thì không

thích hợp, còn Thập diện mai phục tuy rất hay nhưng làm sao có thể gảy ra
khúc đàn miêu tả Tây Sở Bá Vương trước mặt hoàng tộc họ Lưu.

[1] Hán cung thu nguyệt: Một khúc nhạc cổ nói nên tâm tình của cung nữ thời xưa thường bị áp

bức, khóc lóc thê lương, gợi nên sự đồng cảm của mọi người.

Nàng thầm quyết định, nhẹ nhàng dạo dây đàn rồi gảy một khúc nhạc.

Lưu Tế Quân nhắm mắt, dường như được tận mắt nhìn thấy mặt sông trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.