KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 577

Ương này cho tới cuối đời, chờ Hoàng thượng thỉnh thoảng ghé tới, coi như
tất cả ý nghĩa của cuộc đời này đều nằm ở đó. Tứ hoàng tử Lưu Đán vừa
mới đầy hai tháng tuổi nằm trong ngực nàng chẳng biết sao lại nhíu mày,
giãy giụa mấy cái không thoải mái rồi khóc òa lên. Bị mọi người nhìn chằm
chằm, Lý Chỉ tay chân luống cuống nhưng vẫn không dỗ được Lưu Đán nín
khóc.

“Đán Nhi làm sao thế?” Vương thái hậu ngồi trên, hiền hòa hỏi với sang.

Một vú em đứng hầu bên cạnh đón lấy Tứ hoàng tử từ trong lòng Lý Chỉ,

nhanh nhẹn kiểm tra một hồi rồi quỳ xuống bẩm, “Chắc là Đán điện hạ lúc
trước ăn nhiều quá.”

Vương thái hậu hiểu ra, xua tay, “Vậy thì ngươi bế Đán Nhi xuống trước

đi.” Lưu Triệt cũng thoáng cười, ánh mắt nhìn Lý Chỉ lấp lánh khó hiểu.

Lưu Triệt biết rằng một khi y có mặt thì ngoài mẫu hậu ra sẽ không có

phi tần nào có thể vui hết mình. Y thấy đã khuya mà Vương thái hậu cũng
đã mệt liền nói, “Hôm nay kết thúc ở đây thôi, mọi người về nghỉ đi.”

Các phi tần đều tinh ý lên tiếng vâng dạ, lục tục đứng dậy tiễn Vương

thái hậu được Minh Đạt đỡ tay dìu trở về cung Trường Nhạc.

“Hoàng thượng!” Vệ Tử Phu dịu dàng hỏi, “Tối hôm nay muốn đến ở

với vị muội muội nào đây?”

Lưu Triệt không đáp, mặc dù trong cung Hán không có quy định, nhưng

thông thường Hoàng đế sẽ nghỉ ở điện Tiêu Phòng vào đêm tiễn năm cũ đón
năm mới để thể hiện rằng Hoàng hậu chính là người có địa vị tôn quý nhất
trong hậu cung. Việc Lưu Thanh vừa mới mời cho thấy chính do Vệ Tử Phu
mượn việc này để xui cô bé làm. Y chỉ không ngờ là khi bị mình đáp trả
lạnh nhạt mà Vệ Tử Phu vẫn có thể giữ được thái độ dịu dàng, cười nói lễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.