KIM ỐC HẬN (TẬP 1) - Trang 634

Trần A Kiều không biết nói gì, nghĩ tới mối quan hệ mập mờ không rõ

ràng giữa mình và Lưu Triệt thì thấy câu nói “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà
mỗi cảnh” quả nhiên là đúng.

“Cho nên”, Lưu Lăng vênh mặt, “Muội quyết chí không lấy chồng, cũng

tuyệt đối không để bản thân mình chịu thiệt thòi. Làm một bông hoa vĩnh
viễn không già trong chốn quyền quý ở giữa thành Trường An phồn vinh
hoa lệ này cũng không phải là tệ.”

Đang nói chuyện, xe ngựa đã đến bờ sông. Gió xuân sớm thổi qua mặt

sóng làm rơi rụng lớp lớp hoa đào, vô cùng mỹ lệ. Sau lễ tế tự chính là hội
Đạp thanh

[3]

. Lớp lớp binh lính đứng canh giữ ở phía sau nên không sợ có ai

tìm đến. A Kiều và Lưu Lăng không sợ lạnh nên để chân trần lội xuống
sông Vị Hà bắt những chú cá sống sót sau mùa đông, té nước vào nhau
khiến cả hai trong chốc lát đều ướt đẫm. Lưu Sơ sợ lạnh, đứng ở trên bờ
hâm mộ nhìn xuống, hò hét, “Mẫu thân, dì Lăng, lên đây đi, nếu không sẽ
cảm lạnh đấy.”

[3] Hội Đạp thanh: Hội này cũng trong ngày mùng ba tháng Ba, Âm lịch, thanh niên nam nữ

cùng nhau du xuân.

Lên bờ có người đã chờ sẵn để hầu các nàng đổi y phục khô ráo. Lưu

Lăng ôm Lưu Sơ, rủ rê, “Tảo Tảo, chúng ta đi chơi diều chứ?”

Lưu Sơ tò mò trông rất đáng yêu, “Diều là cái gì ạ?”

“Thế này nhé, Tảo Tảo ở dưới đất cầm một sợi dây kéo thả còn nó thì

bay trên trời, đó gọi là diều.” Tính Lưu Lăng vốn dứt khoát, nói là làm, liền
bảo người tìm thanh trúc và giấy. Nàng và A Kiều đều khéo tay nên chỉ
chốc lát đã làm được một con diều giấy có khung bằng trúc tinh xảo. A
Kiều bảo Tảo Tảo đứng xuôi chiều gió rồi phóng diều ra. Nhờ sức gió tháng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.