KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 125

mình. Nhưng nếu để cho họ biết rằng có người trăm phương ngàn kế để dẫn
dụ họ đi vào con đường đó thì trong lòng chắc chắn sẽ không vui.

“Được rồi, được rồi!” Quảng Lợi còn nhỏ nên không hề có hứng thú đối

với câu chuyện của hai người, chu miệng càu nhàu, “Hôm nay là sinh nhật
của đại ca mà nhị tỷ cứ bắt đại ca nói mãi về chuyện người khác, thật mất
hứng.”

Lý Nghiên cười xòa, “Là lỗi của Nghiên Nhi. Ca ca, Nghiên Nhi mời

huynh một chén!”

Song cho dù là Bình Dương trưởng công chúa hay là Lý Nghiên suy

đoán đến thế nào thì vẫn không thấy Trần A Kiều có hành động gì, thậm chí
ngay cả phủ Đường Ấp hầu cho tới Đại tư nông, Trường Tín hầu có vinh
nhục quan hệ trực tiếp với nàng cũng không thấy động tĩnh. Thời gian dần
trôi, cuối cùng cũng đến mùa xuân năm Nguyên Thú thứ năm. Hôm đó
chính là ngày lễ Thượng tự mỗi năm một lần, nhà nhà trong thành Trường
An đều phải tới bờ sông Vị Thủy làm lễ giải hạn. Tuy Lý Nghiên có địa vị
đặc biệt trong phủ Bình Dương hầu nhưng về thân phận thì vẫn là một nữ tỳ
nên không thể đi ngang hàng với chủ nhân. Bình Dương trưởng công chúa
chỉ định một má má lớn tuổi có thể tin cậy theo hầu rồi dẫn gia nhân tới bờ
sông Vị Thủy.

Lý Nghiên ngồi trong xe ngựa, hơi vén rèm lên nhìn vô số cánh diều bay

lượn bên bờ sông. Kể từ sau khi Công chúa Duyệt Trữ thả diều ở lễ trừ tà
hồi năm Nguyên Thú nguyên niên, việc này đã trở thành tập tục vào tháng
Ba. Từ xa nhìn lại, vô số cánh diều tinh xảo khả ái bay lượn trên nền trời
xanh mây trắng trông rất vui mắt.

Trên đường, một thiếu niên mặc y phục màu xám dắt ngựa đi ở phía

trước, mải nhìn phong cảnh bên bờ sông Vị Thủy nên không để ý đụng phải
một ông lão, vội vàng nói, “Xin lỗi.” Ông lão không dám nhận lễ, nghiêng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.