KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 155

nương sẽ vui lòng giúp lại một chuyện nhỏ như vậy. Huống chi cô lại được
gả cho cháu của nàng.

“Muội chỉ không cam lòng”, Lý Nghiên cúi đầu. Lý Diên Niên nghe

giọng xa xăm của muội muội thì hơi kinh hãi. “Muội thua chẳng qua vì thời
gian, thêm cả dòng dõi. Được rồi, muội nhận thua, thế nhưng muội vẫn
không tin nếu vào ngày trước muội cũng thua.”

“Nghiên Nhi, muội…?”

“Ca ca, muội được gả vào Trần gia thì sẽ là người của phủ Đường Ấp

hầu. Gia thế của Trần gia đã được tích lũy qua trăm năm, lại là nhà mẹ để
của Trần nương nương nên hiển hách vô song. Nếu ngày sau muội và Trần
Hi sinh con gái”, cô ngẩng đầu vẻ tự tin, “Ca ca nói có tư cách đứng đầu
trong cung hay không?”

Vào mùa đông tháng Mười, một chiếc kiệu nhỏ đón Lý Nghiên vào phủ

Đường Ấp hầu. Trần Hi đứng trước cổng chờ, mỉm cười nói, “Cô cô muốn
gặp muội.”

Trong lòng cô run lên, rốt cục đã có thể gặp mặt người phụ nữ được

hoàng đế Đại Hán sủng ái nhất, Trần Hi cầm tay cô đi xuyên qua hành lang
của phủ Đường Ấp hầu, thỉnh thoảng có tỳ nữ ngang qua đều quỳ gối hành
lễ, nói, “Chào Nhị thiếu gia.”

Hai người xuyên qua ngoại viện, qua tiếp một cửa ngách thì có một căn

lầu nhỏ thấp thoáng trong hoa cỏ, yên tĩnh trang nhã. Lý Nghiên nhướng
mày, nhìn hai chữ Triện thanh tú viết trên tấm biển cổ kính Mạt Vân.

Một cô bé mặc y phục bằng gấm lộng lẫy tựa trên lan can, quay đầu lại

cười tươi tắn, “Hi biểu ca.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.