KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 227

Trường An có chính sự báo đến nên Lưu Triệt không thể ở thêm tại điện

Tín Hợp, chỉ giao việc đâu vào đấy rồi quay về. Trần A Kiều nhìn ánh mặt
trời bên ngoài điện khẽ hỏi, “Công chúa Duyệt Trữ đâu?” Lục Y hầu hạ ở
bên nghe vậy liền đáp, “Công chúa mấy ngày nay cứ ở một mình ở trong
tẩm điện không chịu ra ngoài, Mạch điện hạ vẫn theo sát an ủi.”

A Kiều thở dài, cảnh tượng hôm đó rốt cuộc đã làm Tảo Tảo sợ hãi. Mấy

ngày nay, mọi chú ý ở Thượng Lâm Uyển đều dồn về mình mê man bất
tỉnh, ngoài Mạch Nhi thì e rằng chẳng ai nghĩ đến việc Công chúa Duyệt
Trữ đang tự dày vò bản thân.

“Gọi Công chúa và Hoàng tử trưởng đến đây.” Nàng ra lệnh, Lục Y lĩnh

mệnh lui ra.

Sau một lúc lâu thì nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng ngoài hành lang.

Lưu Sơ rón rén đến trước giường của nàng, cúi đầu chào, “Mẫu thân!”,
giọng cô bé đầy vẻ sợ sệt.

“Tảo Tảo ngốc quá”, A Kiều vừa tức giận vừa chua xót, “Vết thương

hôm đó của con sao rồi?”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ ngẩng đầu lên nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc, “Người

không trách con sao? Nếu không phải con làm loạn đòi cưỡi ngựa”, mắt cô
bé dần dần đỏ lên, “đệ đệ sẽ không mất, mẫu thân cũng sẽ không mê man
suốt ba ngày.”

“Chỉ có muội là cứ tự trách mình thôi.” Phía sau, Lưu Mạch gạt đi, “Ca

ca đã nói suốt ba ngày nay với muội rồi, muốn trách thì phải trách kẻ có ý
đồ hại người. Mẫu thân và phụ hoàng thương muội như vậy, sao có thể nói
gì chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.