KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 228

“Tảo Tảo”, A Kiều dịu dàng gọi con gái lại, nắm tay bảo, “Con phải nhớ

rằng mẫu thân biết đây không phải là lỗi của con nên đừng tự trách. Thật ra
thì…”, nàng cười buồn bã, “cho dù con có không cẩn thận làm sai chuyện
gì thì mẫu thân cũng không nỡ trách con bởi vì mẫu thân đã mất đi em bé,
nếu lại trách con, giận con thì sẽ mất luôn cả con nữa.”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ ôm lấy A Kiều, khóc òa lên, “Mẫu thân, sau này

nhất định con sẽ thật là hiếu thuận với người, thêm luôn cả phần cho đệ đệ
nữa.”

Đang xúc động nhưng A Kiều nghe nói như vậy thì vẫn không nhịn được

cười, “Tại sao con lại biết đó nhất định là đệ đệ. Có thể là muội muội đấy.”

“Mẫu thân”, Lưu Sơ cũng không để ý, nũng nịu hỏi, “Con ở lại đây với

mẫu thân có được không?”

Trần A Kiều khẽ lau nước mắt trên mặt cô bé, “Được rồi.”

Lưu Sơ dọn chỗ rồi nằm xuống bên cạnh nàng. Có lẽ bởi vì mấy ngày

nay áy náy không ngủ được, lúc này lòng nhẹ nhõm nên cô bé vừa ôm lấy A
Kiều thì lập tức ngủ say.

“Mạch Nhi”, nàng nhìn con trai, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày qua cực khổ

cho con quá.”

Lưu Mạch biết tự kiềm chế nên chỉ nói, “Mẫu thân tỉnh là tốt rồi.” Tuy

vậy tuổi cậu vẫn còn nhỏ nên trong đôi mắt đen nhánh giống hệt như Lưu
Triệt vẫn lộ ra vẻ hân hoan.

Đến gần chiều tối, Lưu Triệt từ tiền điện trở về, tay cầm một tập tấu

chương, nét mặt vẫn còn tức giận, hậm hực nói, “Hay cho một trung thần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.