KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 236

trên đầu giường phía xa, miệng cười hàm chứa vẻ u sầu. Tính Vệ Phỉ vốn
hay suy nghĩ từ nhỏ nên mấy ngày nay Vệ Tử Phu thường thấy con gái
buồn bực không vui thì cũng chỉ cho là nó đau đớn vì cái chết của biểu ca
Hoắc Khứ Bệnh nhưng hôm nay xem ra lại không đơn giản như vậy. Ba đứa
con gái của nàng ta từ nhỏ đã rất gắn bó, đặc biệt rất tôn trọng chị cả, nếu
như Dương Thạch có suy nghĩ gì thì chắc chắn là Lưu Phỉ sẽ biết.

“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vệ Tử Phu liền nhẹ nhàng

cất tiếng chào.

Vệ Tử Phu gật đầu, bảo Thải Vi, “Dẫn tất cả mọi người ra ngoài.” Nàng

ta quay sang thấy vẻ mặt Lưu Phỉ thoáng vẻ sợ hãi thì trong lòng chợt lạnh
đi, nghĩ chắc Lưu Phỉ đã biết chuyện.

“Hiện giờ ở trong tẩm điện”, Vệ Tử Phu thong thả bước từng bước một

về phía trước giường Lưu Phỉ, “chỉ có hai mẹ con chúng ta. Phỉ Nhi, mẫu
thân biết con làm việc luôn biết kiềm chế, sao lại ngu ngốc đến mức như
vậy?”

“Mẫu hậu”, Lưu Phỉ rơi lệ nói, “Con cũng không lường được. Lúc Vân

Nhi nói thì con cũng đã mắng nó nhưng biểu ca Kính Thanh đã theo thánh
giá tới Thượng Lâm Uyển nên cũng không kịp nữa. Vân Nhi khóc lóc cầu
xin con đừng nói với người.”

“Hồ đồ”, Vệ Tử Phu giận đến cả người lạnh toát.

“Vân muội chỉ vì bất bình cho con và Chư Ấp”, Lưu Phỉ kéo tay áo Vệ

Tử Phu, đau khổ cầu khẩn, “Mẫu hậu, người cứu nó đi.”

“Bản thân mẫu hậu cũng còn khó bảo toàn”, Vệ Tử Phu cười chua chát.

Ở khoảng cách sát gần trong gang tấc, Lưu Phỉ mới nhìn thấy rõ ràng Vệ
hoàng hậu xinh đẹp vô song năm xưa bây giờ đã có những nếp nhăn hằn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.