KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 238

“Sao con lại làm như vậy chứ?” Nàng ta không nhịn được hỏi.

“Bởi vì con, đại tỷ, tam muội đều rất ghét nó”, Lưu Vân thét lớn, ánh

mắt lộ ra vẻ oán hận. Bất giác nước mắt đã tràn ra giàn giụa khắp cả khuôn
mặt. Lưu Phỉ oán hận Lưu Sơ vì biểu ca Hoắc Khứ Bệnh mà cô yêu quý
cũng đối xử ưu ái với cô bé này. Lưu Thanh ghét Lưu Sơ là bởi vì Lưu Sơ
cướp đi sự sủng ái của phụ hoàng vốn thuộc về cô. Còn cô thì sao?

“Mẫu hậu, con thật hận”, cô lẩm bẩm, “Tại sao Lưu Sơ là công chúa của

Trần gia nhưng lại có thể qua lại với biểu ca Khứ Bệnh mà không người nào
dám chỉ trích, còn con yêu biểu ca Kính Thanh thì lại phải gả cho một
người khác?”

“Lúc trước con đau khổ cầu xin mẫu hậu nhưng mẫu hậu vẫn không chịu

thành toàn.” Trong lòng mang nỗi ấm ức như vậy, một lần sau khi thành
thân tình cờ gặp nhau trên phố Trường An, cô vén rèm xe lên gọi một tiếng
biểu ca Kính Thanh mà cảm giác muốn ứa nước mắt.

Vệ Tử Phu tái mặt, hỏi gặng, “Nói như vậy là con còn oán hận ta sao?”

Lưu Vân quay đi, “Mẫu hậu, người xứng chức là một hoàng hậu…

nhưng lại không phải một mẫu thân tốt.” Có lẽ vì cô cùng với Lưu Phỉ đồng
bệnh tương liên như thế nên Lưu Phỉ mới bằng lòng che giấu cho cô và có
lẽ còn có cả chút hâm mộ sâu kín. Dù sao thì biểu ca Khứ Bệnh chưa từng
yêu Lưu Phỉ còn giữa Công Tôn Kính Thanh và Lưu Vân dù tốt dù xấu có
một chút nuối tiếc, dù rằng càng bước càng sai.

“Thế nên con bảo Công Tôn Kính Thanh tùy cơ hành sự ở Thượng Lâm

Uyển để mưu hại Lưu Sơ?” Vệ Tử Phu cảm thấy lòng như đông cứng bởi
nỗi oán hận của con gái nhưng vẫn không thể dừng lại, máy móc hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.