KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 239

Lưu Vân khẽ cúi đầu, “Lúc ấy con chỉ muốn cho Lưu Sơ một bài học,

nào ngờ lại đến nước này, còn làm liên lụy tới biểu ca Kính Thanh và Cứ
Nhi.”

“Con nói thật cho mẫu hậu biết” Vệ Tử Phu hỏi khẽ, “Con và Công Tôn

Kính Thanh rốt cuộc thân mật đến mức nào?” Lưu Vân không nói gì, vẫn
cúi gằm mặt.

“Trong lòng con đau khổ”, Vệ Tử Phu cảm giác trước mắt tối sầm, giận

điên lên, “Nhưng trong lòng đại tỷ của con không đau khổ sao? Con là công
chúa Đại Hán, ăn sung mặc sướng lại chỉ biết kêu than, làm liên lụy đến cả
đệ đệ. Con có biết năm xưa ta làm ca cơ ở phủ Bình Dương công chúa khổ
đến mức nào. Ta khổ sở tranh đấu để đổi lấy vinh hoa ngày hôm nay cho
các con, giờ con lại đứng đó oán trách ta. Nếu như con hiện giờ không phải
là công chúa Đại Hán, thậm chí là một kẻ khố rách áo ôm, đói khát thì lấy ai
để oán thán?” Kể từ khi Trần hoàng hậu bị phế, nàng ta giành lấy vị trí phu
nhân, chuyển đến điện Tiêu Phòng được thiên hạ tôn vinh thì đã không còn
muốn nhớ lại những ngày hàn vi. Nhưng hôm nay, khi nỗi oán hận của con
gái như một thanh đao nhọn cắm vào lòng thì những buồn khổ suốt bao
năm qua chợt bộc phát. Nàng ta nghĩ lại, mới thấy điện Tiêu Phòng hoa mỹ
chẳng qua cũng chỉ là một cái nhà lao giam hãm mộng đẹp thanh xuân của
mình và con gái.

“Mẫu hậu”, Lưu Vân đột nhiên khóc không ra tiếng, “Con biết sai rồi,

thế nhưng việc đã đến nước này thì biết làm sao bây giờ?”

Vệ Tử Phu dần trầm tĩnh lại, dằn từng tiếng, “Con lập tức tới Thượng

Lâm Uyển nhận tội trước mặt phụ hoàng.”

“Không, con không muốn”, Lưu Vân sợ hãi lắc đầu, “Phụ hoàng yêu

Trần A Kiều và Lưu Sơ như vậy, người sẽ giết chết con mất.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.