KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 240

Vệ Tử Phu không kìm được, giáng một cái tát vào mặt con gái, rít lên,

“Làm sao con lại hồ đồ như thế, chỉ cần mẫu hậu còn ở đây, đệ đệ của con
còn ở đây thì sẽ có thể che chở cho con được an toàn. Nếu là đệ đệ của con
bị gán cho tội danh đó thì chúng ta coi như xong.”

“Nhưng nếu con nhận thì con nhất định coi như xong”, Lưu Vân nín

khóc, cười lạnh lẽo, “Mẫu hậu định hy sinh Vân Nhi để cứu đệ đệ phải
không?” Cô không được ai chú ý, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là Dương Thạch
có trọng lượng nhẹ nhất trong lòng phụ hoàng, mẫu hậu.

“Chuyện vốn bắt đầu từ con”, Vệ Tử Phu ngọt nhạt, “Giờ con phải chịu

trách nhiệm không phải rất công bằng sao. Con là tỷ tỷ của Cứ Nhi. Năm
xưa, Nam Cung cô cô có dũng khí đi tới Hung Nô xa xôi kết hôn cầu hòa vì
phụ hoàng của con nên tiên đế trong lòng áy náy đối với hai mẹ con phụ
hoàng, sau đó vị trí của phụ hoàng mới vững như núi Thái Sơn. Sao con
không thể làm một điều gì đó vì Cứ Nhi?”

“Nhưng Nam Cung cô cô có Trường Tín hầu.” Còn cô thì có ai? Có

Công Tôn Kính Thanh vùi thân trong lao ngục ở Thượng Lâm Uyển sao?
Cô nghĩ đến đây thì liền có một chút dũng khí. Công Tôn Kính Thanh đến
cuối cùng vẫn không chịu khai ra cô thì cô chắc cũng có thể làm được một
điều gì đó vì gã.

Lưu Vân cười buồn bã, dập đầu với Vệ Tử Phu, “Đã như vậy thì nhi thần

bái biệt mẫu hậu, kính xin mẫu hậu hãy nhớ tới nhi thần.” Cô dừng lại rồi
nói tiếp, “Nghĩ tình nhi thần đi chuyến này, kính xin mẫu hậu đáp ứng nhi
thần một chuyện.”

Vệ Tử Phu cảm thấy lòng nhũn ra, dịu giọng hỏi, “Chuyện gì vậy?”

Lưu Vân lại khấu đầu thêm lần nữa, “Nếu sau này Thanh Nhi thật lòng

thích ai thì kính xin mẫu hậu tác thành cho nó, đừng gả cho người mà nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.