KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 242

[2] Tỷ phu: Anh rể.

“Không có gì.” Lưu Vân lắc đầu, trong lòng bất giác thấy hơi áy náy với

vị hôn phu của mình. Từ khi cô được gả vào Đồng gia, hôn phu sợ thân
phận công chúa của cô nên hết mực cung kính. Nếu hắn biết chuyện của cô
và biểu ca Kính Thanh thì chắc chắn sẽ vô cùng nhục nhã, chỉ e lần này lại
liên lụy đến cả hắn nữa.

Trần A Kiều mê man trên giường mấy ngày liền, khi tỉnh lại cảm giác cơ

thể mềm nhũn, mệt mỏi đến cực độ. Một hôm thấy thời tiết ở Thượng Lâm
Uyển trong lành, nàng liền sai cung nhân bê ghế tựa ra tắm nắng ngoài điện
Tín Hợp. Ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp, một lúc sau nàng có cảm giác
buồn ngủ khiến Lưu Triệt rất lo lắng. Đêm hôm trước các ngự y đã hội chẩn
cho A Kiều một lần nữa vì mặc dù nàng đã tỉnh lại nhưng xưa nay sẩy thai
vẫn vô cùng tổn hại sức khỏe, e rằng phải bồi dưỡng một khoảng thời gian
rất dài mới có thể dần dần hồi phục.

“Phải rồi”, một khắc trước khi thiếp đi, A Kiều chợt nhớ đến những lời

đám cung nhân đã nói đêm qua, lập tức tỉnh táo, quay sang bảo Lưu Triệt,
“Nghe nói bệ hạ đã ra lệnh bắt giữ sư phụ của thiếp, hôm đó A Kiều dù
chưa tỉnh nhưng nghĩ rằng chẳng qua sư phụ cũng chỉ quan tâm đến đồ đệ
mà thôi. Kính xin bệ hạ thả người ra đi.”

Lưu Triệt hừ lạnh một tiếng, hời hợt đáp, “Hắn càn rỡ quá!” Tiêu

Phương đối với A Kiều rất tốt, trước đây không phải y chưa từng nghi ngờ,
chỉ vì kính trọng y thuật và nhân phẩm của Tiêu Phương nên mới tuyệt đối
tự tin rằng A Kiều sẽ không thể thoát khỏi vòng tay mình mà mắt nhắm mắt
mở cho qua. Nhưng hôm đó chắc là Tiêu Phương bị cảnh A Kiều nằm mê
man kích động đến mức không tự kiềm chế nổi nên mới có những lời nói
làm tổn thương đến đế vương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.