KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 237

bên khóe mắt, dung nhan tiều tụy. Vệ Tử Phu nói tiếp: “Làm sao có thể che
chở cho cả Vệ gia?”

Chiều muộn, Hoàng hậu Vệ Tử Phu mới mệt mỏi bước ra khỏi tẩm điện

của Vệ Trường công chúa, sau đó truyền gọi Dương Thạch công chúa vào
cung. Dương Thạch công chúa đã xuất giá năm ngoái nên mệnh lệnh này cố
nhiên không phù hợp với quy định nhưng bệ hạ không có ở cung Vị Ương,
trong khi chuyện lần này lại liên quan đến sự tồn vong của Vệ gia nên nàng
ta cũng không còn cách nào. Hơn một canh giờ sau, Dương Thạch công
chúa Lưu Vân phụng mệnh tiến cung. Vệ Tử Phu nhắm mắt ngồi trong tẩm
điện, lúc mở mắt ra nhìn thấy đứa con gái thứ hai đang lẳng lặng đứng trong
điện Tiêu Phòng thì lặng đi. Có lẽ Lưu Vân đã biết không còn chút may
mắn nào nên mặc một bộ y phục trắng toát, thẳng lưng đứng cực kỳ quật
cường, không còn vẻ ôn nhu của thời thiếu nữ. Nữ quan bên cạnh Hoàng
hậu khẽ ho khan một tiếng, liền thấy thân thể Lưu Vân cứng đờ, chậm chạp
quay đầu lại, nói khẽ, “Mẫu hậu!”

Vệ Tử Phu bảo cung nhân lui ra, hỏi thẳng, “Vân Nhi, con còn muốn nói

gì không.

Lưu Vân nở nụ cười buồn bã, quỳ xuống, “Nhi thần không còn lời nào để

nói.”

Vệ Tử Phu khẽ quay đầu, giấu đi một giọt nước mắt đang ứa ra. Trong

bốn đứa con gái, Lưu Vân là đứa mà nàng ta ít quan tâm và ưu ái nhất. Cô
không phải là hoàng tử, lại không phải là đứa con gái được bệ hạ yêu thích
nhất như Lưu Sơ, thậm chí không có tính bốc đồng tùy hứng được nhiều
người chú ý như Chư Ấp mà chỉ là một Lưu Vân không có gì nổi bật nên
khi xảy ra chuyện thì không bị ai nghi ngờ. Nào biết cô lại là người gây ra
tai họa lớn khiến ngay cả một hoàng hậu như nàng ta cũng không che giấu
nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.