KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 283

trở lại bên cạnh Lưu Triệt kho người nói, “Bệ hạ, Tề vương điện hạ đến đất
phong, muốn gặp bệ hạ để từ biệt.”

Nụ cười của Lưu Triệt dần nhạt đi, khép mắt, “Bảo nó vào.”

Trần A Kiều nhíu mày, quay đầu lại lườm Lưu Triệt. Dù nàng không

muốn gặp Lưu Cứ nhưng nếu nó đã đến điện Ngọc Đường thì nàng cũng
không thể né tránh liền gật đầu ra hiệu bảo Lục Y lấy ra một tấm chăn
mỏng phủ thêm lên người. Lát sau, Lưu Cứ vén rèm bước vào mang theo
một trận gió tuyết, quỳ gối dưới điện bái chào, “Nhi thần Lưu Cứ tham kiến
phụ hoàng, nương nương.” Cậu nói mấy tiếng sau cùng cực kỳ ậm ờ. Lưu
Triệt liếc nhìn A Kiều, thấy nàng khẽ gật đầu ra vẻ không để ý thì chỉ chậm
rãi nhếch môi.

Có lẽ là Lưu Cứ đau đớn trước cái chết của mẫu hậu nên trông gầy đi rõ

rệt. Cậu mặc bộ y phục màu lam, mặt mũi nhợt nhạt. Trần A Kiều thầm thở
dài, nếu như suy bụng ta ra bụng người thì cũng có thể hiểu được những
oán hận Lưu Cứ đối với nàng. Mẫu thân từng hỏi nàng vì sao không ép sát,
bức tử Lưu Cứ để nhổ cỏ tận gốc cho hoàn toàn yên tâm, Vệ Tử Phu đã
chết, nàng là người thắng mà truy cứu thêm một đứa bé thì thật quá hẹp hòi.
Hơn nữa nàng rất có lòng tin đối với Trần gia, đối với Liễu Duệ, đối với
Tang Hoằng Dương, thậm chí đối với cả Mạch Nhi nữa. Bọn họ đều là
người thông tuệ, cẩn thận, có thể nào để cho một Lưu Cứ nho nhỏ trở mình.

Nàng suy nghĩ một hồi, không ngờ Lưu Cứ lại đang chăm chú theo dõi

những động thái của mình. Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, mái tóc búi
xõa, dung nhan tươi đẹp được hơi nóng từ lò sưởi hắt vào đỏ bừng, vẻ mặt
hờ hững dường như mọi chuyện chung quanh đều không ảnh hưởng đến,
liền nghĩ tới mẫu thân của mình ở dưới suối vàng mà lòng sầu thảm. Chính
người phụ nữ này đã cướp đi sự quyến luyến của phụ hoàng dành cho mẫu
thân. Đến cuối cùng cậu vẫn không thể tha thứ cho mình đã viết ra mẩu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.