KIM ỐC HẬN (TẬP 2) - Trang 609

Lưu Triệt cười lớn, dẫn A Kiều xuyên qua viện Nhị Tiến, nhìn quanh liền

sững lại. Trong viện lại có một gốc cây bách cao chừng mười trượng, đường
kính chừng một vòng tay ôm, cao lớn hơn cây bách vừa rồi, dù vỏ cây đã bị
tróc ra, thân cây sần sùi nhưng vẫn tràn đầy sức sống. Quan viên, thị tùng đi
theo nhìn nhau vừa âm thầm kêu khổ vừa suy đoán tâm tư của đế vương. Bệ
hạ vốn vui giận thất thường, nếu thẹn quá thành giận thì… Một lúc lâu, Lưu
Triệt mới tủm tỉm cười, liếc nhìn A Kiều mà hỏi như có điều thắc mắc:
“Kiều Kiều đã tới nơi này rồi sao?”

“Đúng vậy.” Trần A Kiều đáp như không có chuyện gì: “Vào năm

Nguyên Sóc thứ sáu, đúng là thiếp đã đến Tung Sơn trước khi tới Tức Mặc
gặp Lăng Nhi.”

Lưu Triệt chợt nhớ tới cuộc chia lìa cách đây nhiều năm thì chợt nhói

đau trong lòng nên thôi không nổi giận, nói: “Cây này cao lớn hơn Tam
tướng quân, vậy phong làm Nhị tướng quân đi.”

Dưới cây bách có một cái hốc hình vòm người có thể đi lọt nối thông hai

hướng nam bắc trông giống như cổng đình khá là kỳ thú. Đi vượt lên phía
trước, A Kiều quay đầu lại thấy hai rễ cây lớn nổi lên mặt đất của Nhị tướng
quân uốn cong như cặp cánh, vừa như hùng ưng giương cánh, lại tựa như
kim kê muốn bay lên. Đi thêm một lát nữa, quả nhiên thấy một cây bách
còn cao lớn hơn hai cây vừa rồi, Lưu Triệt đứng dưới hàng cây thở dài nói,
“Kỳ công tạo hoá thật không lừa người!” Y liền phong cây bách là Bách đại
tướng quân, lại sai người lập bia bên cạnh, trên bia có khắc dòng chữ “Bia
vua Hán phong cây bách làm tướng quân.” Sau đó y cảm thấy đã mãn
nguyện, bèn dẫn mọi người xuống núi. Một cơn gió nhẹ thổi qua đỉnh núi
làm cho cành lá của Bách đại tướng quân nhẹ nhàng đung đưa giống như
gật đầu thăm hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.